Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận. Tác giả: Tam Thiên Trường Ca. Thể loại: Tiểu Thuyết. Tình trạng: Đã hoành thành. Đọc ngay. Mua sách giấy. Chương 1: Mở Đầu; Chương 2: Xin Hỏi, Cô Nhìn Đủ Chưa? Chương 3: Gặp Gỡ Vị Hôn Phu Ác Ma;
Sở Huyền ở Sở quốc tây nam biên cương thủ vệ, cộng thêm Lục Chí Minh mang quá khứ viện quân, có ít nhất ba mươi vạn người; Lâm Thanh Hòa ở bắc cương thủ vệ, mà dương kiên quyết dưới trướng có ít nhất năm mươi vạn đại quân, nếu như cấp này đó tướng sĩ mỗi
Truyện Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận của tác giả Tam Thiên Trường Ca có nội dung về một nhân vật có cuộc sống rơi vào bế tắc, tuyệt vọng.Số phận tuổi nhục khi bị người khác đỗ tội, bị chính người bạn thân giật chồng! Còn vu oan cô bị bệnh tâm thần nhằm qua mắt người đời! Sau khi cô
Hãy đảm bảo rằng bản tóm tắt rõ ràng và súc tích nhất có thể, bao gồm các điểm nổi bật chính của doanh nghiệp nhưng không quá chi tiết. Lý tưởng nhất, chương này chỉ nên ngắn gọn trong 1-2 trang, được thiết kế để đọc nhanh và gây kích thích sự quan tâm của
Truyện Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận của tác giả Tam Thiên Trường Ca có nội dung về một nhân vật có cuộc sống rơi vào bế tắc, …
Nhạc Tâm đầy mặt chính khí nói: "Làm việc tốt không lưu danh chính là quy tắc của đội viên khăn quàng đỏ chúng ta!" Đến khi Trữ Bốc Phàm vào cửa, Nhạc Tâm đã rời đi, trong nháy đã ở ngoài ngàn dặm.
Truyện Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận - Chương 86. Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Truyện Full; Tiên Hiệp Hay; Kiếm Hiệp Hay; Truyện Teen Hay; Ngôn Tình Hay; Ngôn Tình Sắc; Ngôn Tình Ngược; Ngôn Tình Sủng; Ngôn Tình Hài; Đam Mỹ Hài;
BThnT. Tóm tắt nội dung truyện Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận là truyện ngôn tình nói về cô là một người vợ hiền lành, lại bị bạn thân cướp chồng rồi lại bị vu oán là mắc bệnh tâm thần, sau lại bị đẩy từ nhà cao tầng xuống dưới, bị người khác hãm hại rồi bị giết sau khi chết, cô lại trọng sinh vào một người có tính tình xảo quyệt, còn có một vị hôn phu chưa cưới, Nguyễn Hàn Thành!*** Đêm khuya, Lý Vận đang nằm ở trên giường bệnh, đột nhiên cảm thấy khó thở, miệng mũi bị che, cả người bị một lực mạnh đè xuống, từ trên giường lăn xuống dưới!Cô hoảng sợ mở mắt ra, trong phòng chỉ có khoảng không gian đen kịt, cô nhìn thấy trước mặt mình là bóng người đàn ông cao lớn đen thui. Bóng đen kia đang dùng tay che mũi miệng của cô, giữ chặt bả vai của cô, kéo cô từ trên giường bệnh ra ngoài cửa này là ai? Người này muốn làm gì?Cô vùng vẫy, nghiêng đầu cố gắng la lên nhưng giọng nói chỉ giữ trong cổ họng, không phát ra được bất kỳ tiếng thét chói tai nào. Dùng hết sức đấm đá vào bóng đen đó cũng không có tác dụng, bóng đen kia vẫn giữ chặt cô như cũ, lôi nửa người cô ra khỏi cửa sổ.*** Âm mưu rồi trọng sinh đổi lấy một tờ khế ước hôn sau lưng tờ khế ước hôn nhân đáng buồn này lại có một tình yêu ấm áp đến không tờ khế ước, buộc lại trái tim của bao nhiêu người?Trùng sinh có thật sự thay đổi được cuộc đời của cô?Mời độc giả chiêm nghiệm!Đồng thời, những truyện ngôn tình khác, mang nội dung nhẹ nhàng, mở ra một chuyện tình lãng mạn, ngọt ngào mà bạn đọc có thể thưởng thức Bà Xã Anh Chỉ Thương Em và Cái Thùng Cơm Sát Vách. Nguồn DD Lê Quý Đôn Edit Băng
Sau khi Giản Trang đưa hai phần quà tặng cho Tạ Quế Cầm kiểm tra, thái độ của Tạ Quế Cầm càng thêm nhiệt tình đối với Giản Trang. Cả quá trình nói chuyện luôn treo nụ cười trên mặt, lời nói hòa ái lại hiền lành, vòng vèo tìm những lời tốt đẹp nịnh hót tán dương tâm tư và quà tặng của Giản Trang, còn nói rất nhiều lời hay về cô, cái gì mà sau này người đàn ông nào cưới được cô thì thật là có phúc, khen cô tướng mạo đoan trang xinh đẹp, gương mặt phúc hậu, về sau nữa thì công ty phát triển rất có tiền đồ các loại, nói có chừng hơn mười phút, đã khen cô thành một đóa hoa người gặp người Trang vẫn khiêm tốn ngồi nghe, thỉnh thoảng hưởng ứng gật đầu một cái, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười khéo léo. Chờ đến khi chỗ ngồi trên bàn ăn đã sẵn sàng, đĩa sứ đựng món ăn được lục tục bưng lên, chén đũa dọn xong từng cái một, sẽ lập tức khai tiệc, Tạ Quế Cầm mới đóng cái miệng nói không ngừng lại, nắp kín hộp quà lại để trên chiếc tủ đứng phía sau, tự mình chuyển bước ngồi vào chỗ thủ ngồi ở vị trí bên dưới, Hứa Kiến Nghiệp ngồi bên trái cô, Triệu Bội Bội vốn nên ngồi bên cạnh Hứa Kiến Nghiệp, nhưng khi đi vào bàn ăn, lại lựa chọn ngồi bên cạnh cô, kéo cái ghế phía bên phải cô ra, một tay đỡ thắt lưng ưỡn bụng, chậm rãi ngồi chiếc bàn gỗ hình chữ nhập để bảy món xào và một món canh, món canh đặt ở giữa, cách Giản Trang gần nhất là một đĩa sò hấp. Gần Triệu Bội Bội bày hai món là thịt hấp và gà cay .Sau khi thu xếp ổn thỏa, Tạ Quế Cầm hòa ái dễ gần nhìn mọi người ngồi chung quanh "Mọi người cũng đừng khách khí nữa, động đũa thôi. Cô Giản cháu cũng ăn nhiều vào, đừng khách khí, hãy coi đây giống như là nhà của mình vậy, muốn ăn cái gì thì gắp cái đó, với không tới bảo quản gia giúp cháu đưa món ăn tới trước mặt là được.""Cám ơn bác gái, bác thật tốt." Giản Trang cười đáp lại một câu. Sau khi nghe được những lời này Triệu Bội Bội ngồi bên cạnh cô không nói gì, nhưng khóe mắt lại lộ ra sự khinh bỉ, cũng không đợi người khác, tự mình tiên phong cầm đôi đũa trên mặt bàn lên mở đầu gắp thức ăn, không hề lễ phép, tự nhiên ăn trước .Sau khi Hứa Kiến Nghiệp nhìn thấy hành động của Triệu Bội Bội, lông mày nhíu lại, trên mặt toát ra một chút không vui, nhưng sắc mặt như vậy chỉ xuất hiện trong nháy mắt, giây kế tiếp lập tức đổi thành dáng vẻ mỉm cười nho nhã, môi mỏng nhếch lên, dịu dàng nói với Giản Trang ngồi bên cạnh "Muốn ăn cái gì thì gắp, chớ có câu nệ giống như đang ở trong tiệc xã giao vậy, nhà tôi làm thức ăn bình thường, cô có thể nếm thử những món này, xem có hợp không khẩu vị của cô không.""Cám ơn." Giản Trang mỉm cười đáp lại, ung dung tự nhiên cầm đôi đũa lên nếm thử rau trộn trước bàn cơm yên lặng trong chốc lát, mọi người còn chưa ăn được mấy miếng, Triệu Bội Bội ngồi bên cạnh bàn ăn lại đột nhiên lên tiếng, cong đôi môi đỏ mọng, thanh âm mềm mại phát ra từ đôi môi đang khép hờ của cô ta "Ông xã ~, người ta muốn ăn thịt lợn om bên kia kìa, không muốn ăn gà cay đâu. Anh gắp cho em mấy miếng sườn có được không?""Quản gia, giúp tôi mang đĩa thức ăn này đến cho phu nhân." Trên khuôn mặt anh tuấn của Hứa Kiến Nghiệp không có bất kỳ cảm xúc nào, mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, nói với Giang quản gia đang đứng ở một gia gật đầu nói vâng, lập tức đi lên trước thay đổi món không đợi đầu ngón tay của quản gia động đến đĩa thức ăn, giọng nói không vui của Triệu Bội Bội đã vang lên "Người ta không cần, người ta muốn anh gắp cho cơ!" Trong khi nói chuyện cô ta bĩu môi, giọng điệu nói chuyện ngọt ngấy dọa người. So với người vừa rồi ở đại sảnh đùng đùng ra lệnh cho quản gia quả thật giống như hai người khác nhau."Em không cảm thấy như vậy rất phiền phức sao? Nếu muốn ăn, trực tiếp bưng cả món ăn đến trước mặt em là được? Sao cứ nhất định phải là anh gắp cho em?"Quả thực Hứa Kiến Nghiệp không hiểu dụng ý Triệu Bội Bội, khuôn mặt anh tuấn căng cứng, hình như có chút không vui."Ông xã sao anh lại như vậy ~" cô ta bất mãn vặn vẹo thân thể, ngồi ở trên ghế lắc bên này lắc bên kia, giống như một đứa bé làm nũng nói " Người ta cũng không phải là muốn ăn, là cục cưng trong bụng muốn ăn chứ sao. Anh không gắp cho người ta thì người ta không ăn!"Dứt lời "bộp" một cái đem đôi đũa trong tay vỗ lên bàn ăn. Khi đôi đũa trúc va chạm với bàn gỗ cứng rắn, âm thanh phát ra cực kỳ thanh Quế Cầm đang chuyên tâm dùng cơm kinh ngạc ngẩng đầu lên hoài nghi nhìn về phía Triệu Bội Bội, mở miệng khuyên lơn "Bội Bội à, không phải mẹ đã nói với con rồi sao, bụng lớn như vậy, không thể tùy ý giở tính khí trẻ con ra, đứa bé vẫn còn ở trong bụng con đó, không ăn cơm sao được? Không phải chỉ là một miếng sườn ư, để mẹ gắp cho con."Không đợi Triệu Bội Bội cự tuyệt, Tạ Quế Cầm đã từ trên ghế đứng dậy, tay trái bưng một đĩa thức ăn nhỏ, cơ thể có chút cồng kềnh đứng lên nghiêng về phía trước, mất rất nhiều công sức mới gắp đầy đĩa sườn om, lại nở nụ cười ha hả đẩy cái đĩa tới trước mặt Triệu Bội Bội Bội nâng cao đầu, căn bản là lười phải cúi xuống, tầm mắt rũ xuống nhanh chóng nhìn lướt qua cái đĩa đó "Cám ơn ý tốt của mẹ, nhưng mà. . . . . . Con không thích ăn nước canh, con muốn ăn bánh mì giòn phía trên kìa, mấy món này có quá nhiều bột trong nước canh, con không thích."Triệu Bội Bội rất kén chọn, không hề nể tình mẹ Quế Cầm cũng là người từng trải, không nói gì nhiều, cười ha ha mấy tiếng, tự tìm bậc thang cho mình bước xuống "Mắt của mẹ không tốt, gắp không được, Kiến Nghiệp, con gắp thức ăn cho Bội Bội đi.""Em muốn ăn thì ăn đi, tại sao lại nhiều chuyện như vậy?" Hứa Kiến Nghiệp rất không vui khi Triệu Bội Bội nhiều lần cố ý gây khó dễ, nghiêm khắc quở nhẹ một câu."Đáng ghét!" Triệu Pepe chuyển con ngươi liếc xéo Hứa Kiến Nghiệp một cái, gương mặt mềm mại đáng yêu trở lên xanh tím, rất tức giận mắng một câu, phẫn nộ nhặt đôi đũa trúc trên bàn lên ăn cơm .Trong lòng Giản Trang cười lạnh một tiếng, thầm mắng Triệu Bội Bội ngu dốt, cô ta vẫn không hiểu Hứa Kiến Nghiệp bằng cô, cho tới bây giờ Hứa Kiến Nghiệp luôn là người đuợc người khác hầu hạ nuông chiều, nào đến phiên hắn đi phục vụ người khác? Lúc trước có cô làm nô tỳ hầu hạ Hứa Kiến Nghiệp bảy năm, hắn ta được cô chăm sóc thành thói quen, mặc dù thành thạo công việc làm ăn, nhưng ở phương diện chăm sóc người khác, hoàn toàn không biết gì. Không chỉ không biết, hắn cũng lười phải học. Sau khi mở công ty làm chủ tịch kiêm chức tổng giám đốc, càng thêm nhiều người hầu hạ hắn, ra ngoài có thư ký xử lý từ a đến z, làm sao có thể vì Triệu Bội Bội mà học được loại việc tỉ mỉ như chăm sóc người khác đây?Huống chi, vừa rồi hai người bọn họ còn ầm ỹ không vui. Hứa Kiến Nghiệp là một người đàn ông rất sĩ diện, cơn giận còn sót lại chưa tan chắc chắn hắn sẽ không chủ động gần gũi cho Triệu Bội Bội một khuôn mặt tươi Bội Bội à Triệu Bội Bội, ban đầu cô đến gần Hứa Kiến nghiệp, lúc quyến rũ hắn, tại sao lại không đào sâu hiểu rõ hắn một phen, nắm rõ tính tình của hắn đây? Có phải lúc ấy chỉ vì cái lợi trước mắt, nóng lòng muốn thành công, chỉ lo quyến rũ, quên đi những thói quen trong cuộc sống?Chưa bao giờ thục sự hiểu rõ một người, lại không biết xấu hổ nói là “tình yêu đích thực”?Cô ầm thầm cười lạnh, giơ cánh tay lên, thuận tay bê đĩa thịt gà cay trước mặt Triệu Bội Bội lên, đặt xuống trước mặt Hứa Kiến Nghiệp, không phải là không thích ăn thịt gà cay sao? Vậy thì giúp cô ta hoàn thành ước vọng, cho người thích ăn sứ cạch một tiếng đặt trước mặt khi Hứa Kiến Nghiệp đang gắp thức ăn, hắn ta hơi giật mình một chút, ánh mắt chuyển qua đĩa thịt gà cay, yên lặng đưa mắt nhìn về phía sau một lát, sau đó nhìn về phía cô "Cô làm gì vậy?""Không phải anh thích ăn món này sao? Mặc dù thịt có chút cay nhưng mà chất thịt rất xốp giòn ngon miệng." Giản Trang theo bản năng nói ra, lời vừa ra khỏi miệng lập tức thấy mình hơi nhiều lời, lập tức bổ sung"Tôi thấy anh gắp món này hai lần, mà đĩa thức ăn thì cách anh khá xa, nhưng anh vẫn nghiêng người tới gắp rõ ràng anh rất thích ăn món đó ?""Đúng, mặc dù tôi không thích ăn cay, nhưng món này thật sự là món ăn yêu thích của tôi." Sau vài giây giật mình hắn ta nở một nụ cười thoải mái mà dịu dàng, đường cong trên gương mặt Hứa Kiến Nghiệp nhu hòa đi rất nhiều, nụ cười tràn ngập trên khuôn mặt hắn, cười vô cùng tự nhiên."Vậy thì đúng lúc, anh ăn đi, vừa rồi không phải bà xã của anh đã nói không thích ăn cái này sao, anh đã thích ăn, tôi mang đến cho anh. Thích ăn thì ăn nhiều một chút, hôm nay anh là thọ tinh đấy. Tất cả lấy anh làm chính."". . . . . ." Khi Giản Trang nói câu này Triệu Bội Bội ngồi bên cạnh hung ác trợn mắt nhìn cô một cái, đôi mắt tràn đầy căm hận, ánh mắt oán độc bén nhọn giống như lưỡi dao sắc bén, dường như muốn xẻo một miếng thịt trên khuôn mặt của Giản Trang xuống. A phi, cái thứ gì, còn nói không muốn quyến rũ chồng mình!Hành động này của Giản Trang, tất cả đều rơi vào trong mắt Tạ Quế Cầm, trên mặt bà ta lập tức hiện lên nụ cười vô cùng mừng rỡ, nói với Giản Trang "Chao ôi, không ngờ cô Giản lại thận trọng như vậy, mới nhìn đã biết Kiến Nghiệp nhà chúng ta thích ăn cái gì. Người tỉ mỉ như vậy, về sau kết hôn, ai mà cưới được cháu nhất định là phúc tám đời. Ôi, người bình thường cũng không thể so sánh, ở phương diện này Bội Bội nhà chúng ta không được tốt, không chăm sóc cho người khác được đâu." Tạ Quế Cầm nói tới chỗ này, dừng một chút, cố ý nhìn về phía Triệu Bội Bội, nói tiếp "Đột nhiên bác lại nghĩ đến trước kia trong nhà có một người rất ngốc, mặc dù diện mạo và gia thế không tốt, nhưng mà chăm sóc Kiến Nghiệp, xử lý chuyện nhà, đó chính là cao thủ nhất đẳng. Mạnh hơn rất nhiều so với Bội Bội đấy. Nhưng mà, cũng chỉ là một người giúp việc có tài . . . . . ."Triệu Bội Bội trào phúng cười nói tiếp "Ủ ôi, mẹ ý của mẹ là con không bằng người phụ nữ kia? Không phải mẹ muốn con làm con dâu của mẹ sao?" Bà lão đáng chết này, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, lén lút so sánh cô với Lý Vận, tưởng cô ta nghe không hiểu sao!". . . . . ." Lập tức gương mặt của Tạ Quế Cầm cứng lại, mấy giây sau mới bình thường trở lại, trên mặt nở nụ cười lấy lòng, giọng điệu mềm mại nói với Triệu Bội Bội "Con nghĩ đi đâu vậy? Mẹ không có ý này. Ý của mẹ là, người phụ nữ trước kia, chính là có số làm nha hoàn, lại không sinh được con, chiếm chuồng gà không đẻ trứng còn chưa tính, ngoại trừ biết làm cơm, cũng không có bản lãnh gì khác. . . . . . Không giống con...con và Kiến Nghiệp đứng chung một chỗ mới là kim đồng ngọc nữ, đặc biệt xứng đôi.""Ôi. . . . . ." Đôi môi đỏ mọng của Triệu Bội Bội nâng lên, cười như không cười liếc về phía mẹ chồng của mình "Mẹ, người cũng đừng khen con như vậy, con miễn cưỡng mới xứng với Kiến Nghiệp, nào có tốt như ngài nói.""A đúng rồi, Bội Bội, lần này cô Giản thật sự là mang đến cho con và Kiến Nghiệp hai phần quà lớn, vừa rồi mẹ thay các con mở ra nhìn một chút, đây đều là những món quà thật sự may mắn, tuyệt đối là đồ tốt."Tạ Quế Cầm vì để tránh cho hai lần cãi vả, đầu óc quay tròn, lập tức nghĩ cách nói sang chuyện khác, trực tiếp mang chuyện Giản Trang tặng quà ra nói "Bội Bội à, nhân lúc tất cả mọi người đều ở đây, mẹ sẽ bảo cô Giản lấy ra xem một chút, tự mình đưa cho con, tặng cho cục cưng chưa ra đời.""Dạ, cháu cũng nghĩ vậy." Giản Trang phụ họa nói, ngay sau đó đứng lên đẩy cái ghế sau lưng ra, đi tới chiếc tủ trắng mang phong cách Châu Âu đặt bên cạnh phòng ăn, cầm hai món quà trên chiếc tủ lên, hai tay cầm mang đến trước mặt Triệu Bội Bội."Cám ơn cô, khiến cô phải tốn kém như vậy."Trên mặt Triệu Bội Bội là một nụ cười thân thiện, đôi tay đưa ra đón hộp quà, khi Giản Trang đặt hộp quà lên tay cô ta, cô ta đã nhanh chóng rụt tay lại —— hai hộp quà trực tiếp rơi qua khe hở giữa hai tay Triệu Bội Bội, nện lên sàn nhà!"Ôi thật xin lỗi, tay tôi bị trượt." Sau khi quà tặng rơi trên sàn nhà, Triệu Bội Bội áy náy, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt trên hộp quà trên đất lên trước Giản Trang. Nhưng bởi vì bụng cô ta quá lớn, bỗng nhiên cúi người xuống, sức nặng trên người dồn xuống, chân của cô ta lập tức bị mất sức, hai đầu gối khẽ cong, gần như sắp ngã xuống sàn ta cố ý ngã để đổ trách nhiệm lên đầu mình sao?! Trong lòng Giản Trang chợt căng thẳng, mắt thấy Triệu Bội Bội sắp ngã trên sàn nhà, vội vàng cúi người xuống, quỳ một chân trên đất, tay mắt lanh lẹ dùng hai cánh tay giữ chặt vòng eo nặng nề của Triệu Bội Bội, khi cách mặt đất một khoảng cô đã kịp thời đỡ được cơ thể sắp ngã xuống của Triệu Bội Bội!Quá nguy hiểm! Sau khi Giản Trang đỡ được cơ thể của Triệu Bội bội, trái tim trong lồng ngực vì căng thẳng mà nhảy lên kịch liệt, một chiêu này của Triệu Bội Bội chơi quá âm hiểm, thậm chí ngay cả đứa bé trong bụng mình cũng không quan tâm sao!"Trời ạ! Bội Bội con không sao chớ?"Sau một lúc yên lặng phòng ăn bỗng trở lên ồn áo. Tạ Quế Cầm thét lên một tiếng chạy đến bên cạnh Giản Trang, vội vàng giúp Giản Trang đỡ Triệu Bội Bội dậy, thái độ vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, lòng vẫn còn sợ hãi nói"Tại sao lại không cẩn thận như vậy, đang mang thai sao có thể khom lưng chứ, cô Giản nhất định sẽ giúp con nhặt, phải nhờ con tới cướp sao?""Mẹ. . . . . . con cũng là tốt bụng chứ sao. Lại nói, con cũng đâu có xảy ra chuyện gì?" Sau khi Triệu Bội Bội ngồi dậy, quay mặt sang cười cầm tay Tạ Quế Cầm "Người cứ thoải mái đi, con cũng không có bị gì, cô Giản đã đỡ con. Chỉ là. . . . . .""Sao vậy?"Giản Trang cũng nhìn về phía cô ta, không rõ cô ta có ý gì."Em đạp phải quà Giản Trang tặng cho à?" Đuôi mắt Hứa Kiến Nghiệp phát hiện dưới chân Triệu Bội Bội đang đạp lên một trong hai hộp quà. Bởi vì Triệu Bội Bội mang thai sáu tháng rồi, cơ thể tăng cân không ít, một đạp này khiến cả hộp quà đẹp đẽ bị giày cao gót của cô đạp bẹp dí, hộp quà bị biến dạng nghiêm trọng, bên trong chiếc hộp vỡ nát lộ ra vải lụa màu đỏ."Ôi trời, thật xin lỗi. . . . . ." Đôi mi nhỏ dài của Triệu Bội Bội run lên, uất ức bỏ chân ra, ánh mắt lóe lên, ngượng ngùng nói "Người ta cũng không cố ý, có ý tốt nhặt cái hộp lên. . . . . . Cũng không phải là cố ý đạp . . . . . . Em cũng không muốn như vậy, ta còn thiếu chút nữa ngã xuống !""Ôi, Kiến Nghiệp con đừng nói nữa, Bội Bội không có việc gì là tốt rồi!"Tạ Quế Cầm đỡ Triệu Bội Bội lại ghế sô pha, Triệu Bội Bội ngồi trên ghế lo lắng cúi đầu, nhưng lại dùng khóe mắt tà nghễ liếc nhìn Giản Trang, đáy mắt toát ra vẻ hả ra là không phải muốn ngã để giá họa, mà là cố ý đạp nát quà cô tặng. Giản Trang chú ý tới khóe mắt Triệu Bội Bội lộ ra vẻ ác độc, không dấu nhếch khóe miệng, im lặng cười, thật không biết nên nói Triệu Bội Bội như thế nào, tự cho mình là thông minh ! Khi cô ta đưa chân đạp cũng không thèm nhìn. Cô ta đã đạp phải quà tặng Tạ Quế Cầm coi trọng nhất chính là khóa trường mệnh!Vải lụa màu đỏ phủ bên trong cái hộp vỡ nát, chính là cái hộp đựng khóa trường mệnh. Cô ta sẽ không được chết tử tế, đạp cái gì không đạp, lại cố tình đạp khóa trường mệnh của con trai mình! Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, thật không biết là cô ta quá không, hay là quá ngu đây!Giản Trang ngồi xổm người xuống nhặt hộp quà lên, mở nắp ra, cố ý giật mình hô to "Ôi trời, xong rồi, khóa trường mệnh bị đạp gãy!""Cái gì?" Tạ Quế Cầm vừa nghe thấy những lời này, một gương mặt già nua lập tức biến sắc, cả kinh thất sắc kêu lên "Không thể nào, cho bác nhìn một chút!" Bà ta nóng nảy sải bước đến bên cạnh Giản Trang, đoạt lấy hộp quà trong tay Giản Trang hai mắt trợn to nhìn chằm chằm cái hộp trong tay, thấy dây chuyền trong hộp đã gảy lìa, thân khóa màu vàng kim chạm rỗng khảm ngọc bị biến dang nghiêm trọng, gương mặt già nua của bà ta nhăn thành hình trái khổ qua, miệng lầm bầm với tốc độ cực nhanh "Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy chứ? Khóa trường mệnh đứt, cháu của ta khóa trường mệnh đứt. . . . . . Khóa trường mệnh không thể đứt, đây là điềm xấu, không phải là điềm tốt!""Không phải chỉ là một chiếc khóa thôi sao? Con mang nó đến tiệm vàng sửa không được sao?"Triệu Bội Bội nhìn phản ứng quá mức kịch liệt của Tạ Quế Cầm, không khỏi mở miệng nói một câu."Con thì hiểu cái gì!" Không ngờ, Tạ Quế Cầm xoay người hung ác gào lên với Triệu Bội Bội "Đây là khóa trường mệnh con biết không! Là cho chuẩn bị cho cháu của ta, con đạp gãy khóa trường mệnh, đây chính là điềm xấu, điềm xấu con biết không! Khóa Trường Mệnh bị gãy, chính là đang trù ẻo cháu của ta không được sống lâu! Con làm mẹ như thế nào hả, ngay cả người cũng đứng không vững sao? Con đạp cái gì không đạp cố tình đạp cái khóa này! Các con là người trẻ tuổi, không biết trời cao đất rộng, căn bản không biết lợi hại bên trong! Hiện tại sửa xong cũng vô dụng!""Mẹ, mẹ đừng có tư tưởng phong kiến mê tín như vậy có được không? Bây giờ là thời đại nào rồi, ai còn cho đứa bé mang khóa Trường Mệnh? Cái gì mà khóa đứt đứa bé cũng không sống lâu? Đừng có việc gì cũng lôi quỷ thần ra, con thật sự là chịu đủ rồi, thật giống như con không đau lòng đứa bé của con vậy, con cũng không biết đó là khóa Trường Mệnh!" Triệu Bội Bội cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, càng không nghĩ tới bởi vì một chiếc khóa hỏng Tạ Quế Cầm sẽ hắng giọng mắng cô ta! Cô ta cũng không chịu yếu thế, vênh váo hung hăng ngẩng đầu lên giọng phản bác "Trong bụng dù nói thế nào cũng là con của con, sao có thể rủa đứa bé của mình chết sớm được? Mẹ nói chuyện đừng quá khinh người, đứa bé này là cháu trai của người, hơn nữa còn là con trai của con!"Nói xong, đùng một đá văng cái ghế sau lưng ra, xoay người đi về hướng đại chết! Vốn là muốn áp chế khí thế của Giản Trang, mới đạp nát quà tặng cho cô ta một bài học! Nào nghĩ tới trong hộp chính là cái đồ chơi này! Cô sống ở nhà họ Hứa lâu như vậy, chưa bao giờ bị Tạ Quế Cầm trừng mắt chỉ tay vào mặt mắng như vậy! Tất cả là do Giản Trang đáng chết làm hại! Triệu Bội Bội sải bước rời khỏi phòng ăn, giận đùng đùng đi lên lầu, vừa nhìn thấy gương mặt Giản Trang cô chỉ hận không thể xé rách nó! Cố ý tới nhà cô nịnh nọt! Đồ gái điếm, bực bội thật mình phải ra ngoài thôi! Con mẹ nó cô cứ chờ đấy!Trong phòng ăn, không khí vui vẻ khi ăn cơm lập tức tan thành mây khói, hóa thành một mảnh màu điểm Triệu Bội Bội và mẹ chồng cãi nhau Hứa Kiến Nghiệp không nói một đến khi mọi người giải tán, Hứa Kiến Mghiệp mới đứng lên, mệt mỏi nói với Giản Trang "Hôm nay cứ như vậy đi, tiểu Trang, trước tiên tôi sẽ đưa cô về nhà."*Sau khi xuống tắc xi, Giản Trang dừng chân ở phố Bắc Quốc mua đồ. Cô hiểu chuyện khéo léo từ chối ý tốt của Hứa Kiến Nghiệp, để Hứa Kiến Nghiệp về giải quyết chuyện nhà mình. Tự mình ra khỏi khu biệt thự, đi tới đường ô tô bên cạnh thuê xe trở lại trung tâm thương thoại di động trong túi vang lên, tên hiển thị trên màn hình là Nguyễn Hàn Thành gọi lấy điện thoại di động ra, nhấn nút trả điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Nguyễn Hàn Thành "Giản Trang, bây giờ cô tan làm chưa? Có chuyện này phải nói cho cô biết, vừa rồi cha tôi gọi điện thoại tới, thông báo tối nay tất cả các thành viên của nhà họ Nguyễn về nhà họp mặt. Nguyễn Thiếu Dật, Nguyễn Bắc Thần cũng sẽ về nhà, chúng ta cũng phải trở về."
Buổi tối trước khi ngủ, Lý Vận cầm điện thoại di động ngồi ở đầu giường, nhìn giường lớn trống trên đầu giường treo một khung hình, trong khung hình là một người đàn ông có một mái tóc đen tuyền, mặt mũi trắng nõn, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười anh tuấn, khuôn mặt anh thâm trầm, khóe môi chứa nụ cười như có như không, khiến anh trông có vẻ chững chạc đàn ông trong hình là chồng cô, Hứa Kiến Nghiệp là một người đàn ông thành đạt, mới 27 tuổi đã tự mình lập một công ty có chỗ đứng vững chắc trong thương hôn 5 năm, tình yêu cuồng nhiệt ngày xưa cũng dần biến mất, sau khi cưới cô hiền lành dịu dàng, phục vụ cha mẹ chồng thật tốt, cố gắng làm người vợ tốt, nhưng tình cảm với chồng càng ngày càng tại, chồng của cô đã tăng ca mấy ngày không về rất lo lắng, đang muốn bấm số điện thoại của chồng thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, màn hình đột nhiên sáng mừng rỡ xem thì lại thấy tin nhắn của bạn thân của tin nhắn ra, trên màn hình có xuất hiện mấy hàng chữ hỏi cậu một câu, chồng cậu đã bao lâu không có đụng vào cậu? Ha ha, cũng khó trách, bởi vì anh ta đang ngủ ở bên cạnh tớ, kỹ thuật vô cùng điêu luyện, luôn làm cho tớ thỏa mãn!Đọc xong tin nhắn, cô nghĩ mắt mình bị hoa, tay run run, đọc lại tin nhắn một lần sau đó, điện thoại di động lại vang lên lần nữaLần này bạn của cô lại gửi cho cô một tin nhắn khác, nội dung chỉ có một tấm hình là hình chồng cô đang cởi trần cùng với một đoạn thu âm tiếng rên làm người nghe mất là tiếng rên rỉ cao vút, cô còn nghe được một giọng nam khàn khàn chứa đầy dục vọng, còn thâm tình kêu "Bội Bội" . . . . . .Đây là giọng của chồng cô! Bội Bội là tên bạn thân của điện thoại di động từ trong tay trượt ra, nặng nề rơi xuống đất.. . . . . .Sự việc đã bại lộ, mình tin tưởng bạn thân, nhưng cô ta lại cướp chồng của mình!Lý Vận không thể tin được!Nhưng đứng ở trước mắt cô là Triệu Bội Bội đang mang một cái bụng to vượt mặt!Bọn họ ở chung một chỗ đã lâu?Triệu Bội Bội cũng đã mang thai?Giờ phút này Lý Vận giống như rơi vào hầm băng, trong lòng không thấy được một chút ấm áp nào, Triệu Bội Bội đã sớm tính toán đâu vào đó, vẫn giấu diếm cô cho đến khi mang thai đứa bé mới đâm lại cô, nâng cao bụng to thoải mái đi vào cửa nhà cô, ép tim cô như bị đao cắt, không thể hô hấp chồng đứng ở đại sảnh cũng không giúp cô nói chuyện, ngược lại còn đứng ở trước người tiểu tam để bảo vệ cô ta, nét mặt già nua trang điểm đậm khẽ nhếch một nụ cười khinh bỉ, nói hùng hồn "Ầm ĩ gì thế, cô gây gổ là có thể giải quyết vấn đề sao? Dù gì cũng đã có chồng, chú ý tư cách của mình. Hơn nữa, con tôi có lỗi gì? Làm sao cô không xem lại bản thân mình, làm sao cô không suy nghĩ xem việc cô làm có đúng không? Cô đã làm được gì cho cái nhà này? Đã làm gì cho con trai của tôi? Cô vào cửa nhà tôi, trở thành con dâu của tôi, kết hôn với Kiến Nghiệp cũng đã 5 năm, còn chưa có thai, cô muốn cho nhà họ Hứa chúng tôi tuyệt tử tuyệt tôn sao? Cô không sinh được con, vậy con trai tôi tìm ra người đàn bà khác có cái gì không đúng? Cô cũng không nghĩ gia thế của cô xứng với Kiến Nghiệp sao? Còn không nhanh ly hôn đi."Mẹ chồng từ lâu đã bất mãn với cô con dâu này, bây giờ trong mắt nhìn thấy Triệu Bội Bội mang thai cháu của bà thì lập tức lộ nguyên hình, mang những bất mãn năm này qua năm khác đối với Lý Vận nói hết ra nói cay nghiệt, giọng nói độc ác, quả thật như những mũi kiếm đâm từng nhát vào tim của cô!Cô đau lòng không thể hô hấp được, mắt nhìn chằm chằm vào mẹ chồng đứng trước mặt cô, tức giận càng để lâu trong lòng thì càng nhiều, cánh môi khẽ hé mấy lần, nhưng không nói được lời chồng không hề yếu thế đón lấy ánh mắt của cô, hai mắt trừng lớn rồi lạnh lùng liếc cô."Vận. . . . . . Cậu mắng tớ đi, đều là lỗi của tớ, tớ không nên xuất hiện trong nhà của cậu, tớ không nên hoa si, không nên làm tiểu tam, tớ thật lòng xin lỗi cậu. . . . . ." Người phụ nữ đứng núp sau lưng mẹ chồng nói, cơ thể run rẩy sợ hãi, thận trọng ló đầu ra, nước mắt lưng tròng nhìn cô, giọng nói nhu nhược đáng thương nhưng lại kiên quyết "Nhưng tớ yêu Kiến Nghiệp! Cậu hận tớ, oán trách tớ đều được, nhưng xin cậu thương xót, thành toàn cho tớ và Kiến Nghiệp đi! Chúng tớ là thật tâm yêu nhau, vì Kiến Nghiệp tớ nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, sinh cho anh bao nhiêu đứa bé tớ đều nguyện ý! Tớ không thể không có Kiến Nghiệp, tớ đã mang thai máu mủ của Kiến Nghiệp . . . . . ."Thật lòng yêu nhau? Bọn họ là thật lòng yêu nhau? !Cô thiếu chút nữa ngửa đầu cười lạnh, cô tức giận đến mức cả người phát run, cố gắng hít một hơi, đè xuống phẫn nộ trong lòng, cố gắng duy trì lý trí, quay đầu nhìn người chồng đang ngồi trong phòng khách, giọng run run hỏi "Hứa Kiến Nghiệp, chuyện cũng đã đến mức này rồi, anh một câu cũng không nói…."Trong phòng khách, người đàn ông đang cúi đầu ngồi trên ghế salon hạng sang phong cách Châu Âu, không nói tiếng nào hút thuốc, nhả ra một vòng khói."Tôi đang nói chuyện với anh đó! Người ta cũng đã ôm con của anh tìm tới cửa, anh ít nhất phải nói với tôi một tiếng chứ?" Cô muốn điên rồi, giọng của cô cao gấp mấy lần, lời nói như xé toạt mọi đàn ông ngồi trên ghế salon đột nhiên gảy tàn thuốc, không ngẩng đầu lên mà chỉ trầm giọng nói "Lý Vận, ly hôn đi, tôi và Bội Bội chính xác là yêu nhau. Đơn ly hôn đã ghi xong rồi, đợi lát nữa ký vào. Tôi sẽ cho cô một khoản tiền, đợi khi nào công ty sinh lời sẽ cho cô một căn nhà."Giọng điệu của anh không phải hỏi, không phải trưng cầu, mà là quyết định, tuyên bố."Yêu nhau? Anh và cô ta là thật lòng yêu nhau, vậy tôi ở chỗ nào, 5 năm giữa tôi và anh là cái gì? Năm đó là ai đứng ở trong phòng học, trước mặt tất cả bạn học nói với tôi là Anh yêu em’? Là ai lúc lấy tôi không mua nổi chiếc nhẫn kim cương, chảy nước mắt thề về sau sẽ mua cho tôi chiếc nhẫn kim cương lớn nhất? Là ai năm đó vẫn là thực tập sinh, vì để cho anh được vào giới thương trường mà phải trừng mắt đẩy xe ba bánh đứng ven đường bán hàng cho anh tiền học phí? Bây giờ mới có 5 năm, tôi cũng không phải là hoa tàn ít bướm, giữa chúng ta không có tình yêu sao?"Người đàn ông trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng không hề nhiệt độ, không mang theo tình cảm trong mắt nhìn Lý Vận "Giữa tôi và cô những năm này, căn bản không phải tình yêu. Lúc ấy, tôi và cô còn trẻ, không hiểu hết về tình yêu."". . . . . . Tôi và anh quen nhau 7 năm, kết hôn 5 năm, cũng đã thề non hẹn biển, anh bây giờ lại nói với tôi đây không phải là tình yêu?" Cô cứng họng, do dự hỏi anh, nhìn người đàn ông mình yêu thật lòng mấy năm nay ở trước mắt, hốc mắt cô nóng lên, khóc lớn tiếng "Anh là đồ khốn kiếp! 20 tuổi tôi đã đi theo anh, đến bây giờ đã 27 tuổi, những gì tốt đẹp nhất, thời gian quý báu nhất cũng đều cho anh, cùng anh đồng cam cộng khổ, giặt giũ quần áo, nấu cơm cho anh. Bây giờ anh lại nói với tôi rằng anh và tôi không phải là tình yêu! Cũng bởi vì tôi không có thai? Nhưng vì tên khốn khiếp nhà anh nói muốn có sự nghiệp trước nên không muốn có con! Là tôi không thể có con sao? Là anh không muốn! Nhưng tại sao anh lại làm bụng của cô ta lớn hả? Tại sao? Hứa Kiến Nghiệp, anh có nhân tính không? Con mẹ nó, anh là đồ cặn bã!""Mắng đủ chưa! Đúng, tôi khốn kiếp, là tôi phụ cô, tôi thật lòng xin lỗi! Cô và tôi đã kết hôn 5 năm. Cô muốn tôi bồi thường cái gì cứ việc nói! Cô có thể mắng nhưng Lý Vận, tôi cảnh cáo cô, nếu như cô dám động đến một cọng tóc gáy của Bội Bội, tôi sẽ tống cô vào tù, tiền ly hôn một đồng cũng đừng hòng nhận được!" Người đàn ông đang ngồi trên ghế salon đứng vụt lên, khuôn mặt anh tuấn như trước giờ phút này lại vô cùng dữ tợn, anh chỉ vào Lý Vận giận dữ nói "Nói cho cô biết, một năm trước tôi và Bội Bội đã yêu nhau rồi, Bội Bội không sai, là tôi thật lòng yêu Bội Bội. Nhìn kết quả những năm kết hôn này của chúng ta đi, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, tôi cho cô tiền, cô ký tên rồi mau cút đi!"Nói xong, đặt đơn ly hôn xuống khay trà trước mặt Lý Vận!*Giằng co nửa tháng, rốt cuộc vẫn phải ly Vận đã 27 tuổi, không còn trẻ chưa học xong, không có kinh nghiệm làm việc. Năm năm làm bà chủ đã làm cô mất đi nhiều thứ, bao gồm kỹ năng làm việc ở thành là con gái một, mẹ cô năm xưa sau khi ly hôn, một mình nuôi cô thành người, lúc cô kết hôn còn vô cùng mong đợi nói với cô "Cầu mong các con sẽ sống tốt, gắn bó với nhau cả đời thật hạnh phúc"Chuyện ly hôn cô không dám nói với không có bức tường nào không bị gió lùa, cô giấu diếm mẹ nửa tháng thì mẹ cô cũng khỏe của mẹ không tốt, biết cô ly hôn thì vô cùng tức giận, bị trúng gió liệt nửa vốn không tìm được việc làm, cuộc sống thường ngày là một vấn đề, bây giờ lại càng hoạ vô đơn chí hơn, cần gấp tiền thuốc thang cho ly hôn đã ký nhưng khoản tiền ly hôn vẫn không đến tay cô, cô nhiều lần cố gắng liên lạc với chồng, nhưng sau khi ly hôn thì mặt chồng cũng không thấy được. Đến nhà mẹ chồng thì còn chưa vào được cửa đã bị bảo vệ chặn ngoài cổng đuổi tiền cứu mạng, tôn nghiêm cô cũng không cần, cô như người điên ngồi chổm hổm chờ trước công ty của chồng, rốt cuộc cũng nắm được cơ hội, thấy chồng cũ từ trên xe hơi bước xuống, cô vội vàng chạy lại ôm chân người đàn ông cầu xin anh đưa khoản tiền bồi thường trong đơn ly hôn cho cô, nhưng lại bị Triệu Bội Bội đứng một bên đá văng ra, vu oan tinh thần cô thất thường, đánh cô ngất xỉu rồi kéo qua một cô tỉnh lại thì đang ở khoa tâm thần của bệnh sĩ cho cô kiểm tra, kết luận tinh thần của cô quả thật không thể kiềm chế được, nghi ngờ tinh thần thất thường, bị giam trong phòng cách ly mấy hận bạn của mình, căm ghét chồng, lo lắng bệnh tình của mẹ, tất cả chuyện này gộp lại thành nhiều loại cảm xúc khác nhau đủ để cho bất kỳ kẻ nào cũng nổi điên!Mà nhiều chuyện đồng loạt đến, làm cho đầu óc của cô cũng muốn bị hỏng!Cô cố gắng khống chế cảm xúc, muốn chứng minh mình không phải kẻ đợi lần kiểm tra thứ hai, cô giữ vững thái độ an tĩnh tối đêm trước ngày kiểm tra thứ hai, nghênh đón Lý Vận chính là tai khuya, Lý Vận đang nằm ở trên giường bệnh, đột nhiên cảm thấy khó thở, miệng mũi bị che, cả người bị một lực mạnh đè xuống, từ trên giường lăn xuống dưới!Cô hoảng sợ mở mắt ra, trong phòng chỉ có khoảng không gian đen kịt, cô nhìn thấy trước mặt mình là bóng người đàn ông cao lớn đen thui. Bóng đen kia đang dùng tay che mũi miệng của cô, giữ chặt bả vai của cô, kéo cô từ trên giường bệnh ra ngoài cửa này là ai? Người này muốn làm gì?Cô vùng vẫy, nghiêng đầu cố gắng la lên nhưng giọng nói chỉ giữ trong cổ họng, không phát ra được bất kỳ tiếng thét chói tai nào. Dùng hết sức đấm đá vào bóng đen đó cũng không có tác dụng, bóng đen kia vẫn giữ chặt cô như cũ, lôi nửa người cô ra khỏi cửa Vận ý thức được người này muốn làm cái gì, điên cuồng giằng co, chân đá lung tung, đôi tay dùng sức quơ quàng trên mặt người kia, người kia đeo mặt nạ, kéo không xuống, trong lúc bối rối người đó đã lộ lỗ tai ra ngoài, cô xuống tay vô cùng ác độc, vươn móng tay bén nhọn cào vào lỗ tai người này, đầu ngón tay lập tức dính thứ gì ươn ướt, đen sau khi bị cô cào thì động tác dừng lại, trong căn phòng tối mờ, cô cảm thấy tầm mắt của người đó dường như khóa chặt trên mặt cô, tầm mắt sắc bén giống như dao, cô vô cùng sợ, nước mắt chảy dài nhìn người đó ra sức lắc giết cô, đừng giết cô, cô không muốn chết! Cô không thể chết được!Thời gian giống như ngừng lại nhưng chỉ một chớp mắt sau, cái bóng đen kia lại lôi cô lần nữa, không hề do dự kéo cô đến bên cửa sổ, ôm cả cơ thể đẩy ra khỏi cửa sổ mở là tầng 13, té xuống từ đây cô nhất định sẽ Đừng! Cô muốn gọi nhưng chỉ phát ra những âm thanh trong cổ họng, nghe như một con chim nhỏ đang rên dưới là sân cỏ khu nội trú, đom đóm bay lượn trên không trung sáng lấp lánh, giống như vô số ánh sao lấp nọ đặt cô lên cửa sổ, tay che miệng mũi của cô vẫn không hề thả lỏng, nửa người của cô đang cheo leo giữa trời, đồng phục bệnh nhân bị gió đêm ngoài cửa sổ thổi bay vù mắt của cô đã thấm ướt ống tay áo của người kia, đôi mắt cô đẫm nước, mông lung nhìn người kia cầu đen lẳng lặng nhìn cô sau đó lạnh lùng đẩy cô ra ngoài cửa sổ!A…………Một tiếng hét thảm phá vỡ đêm khuya tĩnh lặng, giống như sấm chớp giữa trời quang, chấn động cả chân trời, vang dội cả vùng đất. . . . . .
Giới thiệu nội dung Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận Truyện Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận của tác giả Tam Thiên Trường Ca có nội dung về một nhân vật có cuộc sống rơi vào bế tắc, tuyệt phận tuổi nhục khi bị người khác đỗ tội, bị chính người bạn thân giật chồng! Còn vu oan cô bị bệnh tâm thần nhằm qua mắt người đời! Sau khi cô xuyên không lại trở thành một người đầy nham hiểm...Với ký ức tức tưởi như vậy liệu cô có trở nên độc ác tàn bạo hay cô xem đó là một bài học giúp cho đời thêm đẹp hơn?
Truyện Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận của tác giả Tam Thiên Trường Ca có nội dung về một nhân vật có cuộc sống rơi vào bế tắc, tuyệt vọng. Số phận tuổi nhục khi bị người khác đỗ tội, bị chính người bạn thân giật chồng! Còn vu oan cô bị bệnh tâm thần nhằm qua mắt người đời! Sau khi cô xuyên không lại trở thành một người đầy nham hiểm… Với ký ức tức tưởi như vậy liệu cô có trở nên độc ác tàn bạo hay cô xem đó là một bài học giúp cho đời thêm đẹp hơn?
quân chính tam thiếu đừng quá phận