Tuổi trẻ thì luôn có hoài bão, ước mơ, tinh thần tập luyện và thi đấu trong các em đầy nhiệt huyết nhất là được đại diện cho đất nước tranh tài tại các nội dung thi đấu. Tôi mong các VĐV trẻ sẽ luôn "chân cứng đá mềm" và bứt phá mạnh mẽ trong thi đấu để mang về những thành tích tốt nhất cho thể thao Việt Nam. 2. Xây dựng chủ nghĩa xã hội ở miền Bắc, đấu tranh chống đế quốc Mĩ và chính quyền Sài Gòn ở miền Nam (1954 - 1965) a. Sự nghiệp cách mạng ở Miền Bắcb. Miền Nam đấu tranh chống Mĩ và chính quyền Sài GònII. Nhân dân hai miền trực tiếp chiến đấu chống đế quốc Mĩ 4. Hào Môn Cường Sủng: Vật Chơi 100 Ngày Của Tổng Tài Chap 004. 3. Hào Môn Cường Sủng: Vật Chơi 100 Ngày Của Tổng Tài Chap 003. 2. Hào Môn Cường Sủng: Vật Chơi 100 Ngày Của Tổng Tài Chap 002. 1. Hào Môn Cường Sủng: Vật Chơi 100 Ngày Của Tổng Tài Chap 001. Đọc online "Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc" là một tiểu thuyết ngôn tình chứa đầy những niềm đau khổ của tác giả Hàn Thinh Thinh. Tác phẩm kể về câu chuyện tình bi kịch và ngang trái của cô gái Đường Khả Hinh và vị giám đốc cao ngạo Tưởng Thiên Lỗi. Mối tình định mệnh giữa cô và anh bắt đầu vào một đêm tối mưa gió. Ngày nọ, hắn bị người vây đổ, đi ngang qua bá tổng thuận tay giúp hắn. Làm hắn không nghĩ tới chính là, bá tổng nguyên lai là hắn thân ca, mà hắn là hào môn lạc đường tiểu thiếu gia. Trở lại hào môn sau, Lộ Văn Tinh không muốn từ bỏ mộng tưởng. Cuối cùng, hắn Gia Đấu17; Võ Thuật15; Đông Phương14; Võng Du13; Trò Chơi11; Hào Môn Tranh Đoạt Chiến . Số ký tự: 0. Gửi bình luận. Hạ Miên (Meo Ngố) Tổng số truyện 2. Tổng số chương 98. Số ngày hoạt động 491. Theo dõi. CÔNG TY CỔ PHẦN TIME PUBLISHING. truyện online, web truyện online đam mỹ, ngôn tình, tiên hiệp văn án phương lê bởi vì thi đấu thắng nhạc văn hi, bị đại ca nhạc văn hi ám hại mà gãy chân.phương lê bởi vì thi vũ đạo đạt hạng nhất, mà bị nhị ca nhạc văn hi, gọi người kéo vào trong ngõ đập một bàn tay cảnh cáo.phương lê được một người nam nhân mà nhạc văn hi thích theo đuổi, thì … YGeGW. “Mẹ! !” Trang Ngải Lâm bất đắc dĩ nhìn mẹ, nói “Mẹ đừng nói như vậy không? Trong nhà này còn có một đứa bé ! Nói loại chuyện trẻ con không nên nghe, mẹ không sợ dạy hư trẻ con!”“Nếu như mẹ và cha của con, mỗi ngày quy củ, không có xảy ra chuyện trẻ con không nên nghe, cũng sẽ không có con rồi !” Ân Nguyệt Dung lại nhìn chằm chằm con gái, nói.“. . . . . . . .” Trang Ngải Lâm ngồi ở một bên, hết ý Tĩnh Vũ cũng nhàn nhạt tôm hấp mới vừa nấu xong đi ra, đặt nhẹ ở trên bàn ăn, nghe vợ nói như vậy, hơi cười cười.“Đúng rồi, mẹ còn chưa hỏi con! !” Ân Nguyệt Dung đột nhiên tập trung tinh thần, nhìn chòng chọc con gái!“Hỏi con cái gì?” Trang Ngải Lâm ngạc nhiên nhìn mẹ! !“Tối hôm qua mấy giờ con về?” Ân Nguyệt Dung nghiêm túc hỏi con gái.“Ba giờ. . . . . .” Trang Ngải Lâm lại cắn kẹo que! !“Người đàn ông kia ở trong phòng em trai của con là có chuyện gì? Trong phòng của cậu ta còn có mùi của con ! ! Các người làm chuyện gì?” Mặc dù Ân Nguyệt Dung yên tâm với con gái, nhưng vẫn rất nghiêm khắc, hỏi.“Mẹ vào phòng người ta làm gì?” Trang Ngải Lâm đột nhiên có chút lớn tiếng hỏi mẹ! !“Đây là nhà của con trai của mẹ, nơi này có công của mẹ, mẹ không nên đi xem một chút à?” Ân Nguyệt Dung tức giận nói.“Mẹ sẽ dọa người ta hoảng sợ đấy! !” Trang Ngải Lâm không muốn người khác biết cô có một bà mẹ như thế ! !“Tại sao dọa sợ? Lúc mẹ đi vào, cậu ta ngủ rất say, vốn muốn hỏi cậu ta biết bơi không. . . . . .” Ân Nguyệt Dung cầm một quả anh đào bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nói.“Phốc!” Bọn người Tô Lạc Hoành không nhịn được cười.“Đừng buồn nôn như vậy, dáng vẻ anh ta như đầu heo, còn bơi lội cái gì? Mẹ đã nhìn thấy heo biết bơi sao?” Trang Ngải Lâm hỏi.“Heo vốn biết bơi được không?” Ân Nguyệt Dung tức giận nhìn con gái, bắt đầu trách móc “Con khi dễ mẹ đọc sách ít sao? Mẹ của con là trên tiến sĩ chỉ những người sau khi lấy được học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục theo đuổi sự tốt nghiệp, có ai vượt qua mẹ không hả ?”“. . . . . . . . . . . .” Trang Ngải Lâm thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này, cô lập tức giơ chân lên, đạp Tô Lạc Hoành một cước, hỏi “Này! ! Heo biết bơi không ?”“Biết đấy! ! Lần trước tờ báo News đưa tin, ở tại một thôn nào đấy xảy ra lũ lụt, con heo còn cứu được một phụ nữ đấy!” Tô Lạc Hoành lại ra bài, cười nói.“. . . . . . . . .” Trang Ngải Lâm không phản đối.“Xem đi, xem đi, xem đi!” Ân Nguyệt Dung nhìn chằm chằm vẻ mặt con gái, lại nghiêm khắc hỏi “Nói! ! Con và người đàn ông kia quan hệ thế nào?”“Phi! ! Không có quan hệ! ! Cho dù anh ta biết bơi lội, cứu người đầy đất, cũng không có chút quan hệ với con! ! Tối hôm qua con chỉ đánh anh ta một trận, em trai bảo con bôi thuốc cho anh ta mà thôi, hiện tại tay còn có mùi thuốc ! !” Trang Ngải Lâm rất ghét bỏ vươn tay, ngửi mùi trong tay của mình. . . . . . Lại thấy mọi người bình tĩnh nhìn mình chằm chằm, cô trợn mắt hỏi “Nhìn tôi làm gì?”“Chị Trang!” Tào Anh Kiệt rất buồn cười nhìn Trang Ngải Lâm nói “Tôi phát hiện, chị đối với Bác Dịch tiên sinh không giống, gần đây chị luôn đánh người, cũng đánh không có lý do gì, coi như oan uổng người ta, cũng chỉ đạp thêm hai cái, lần này tại sao có lòng tốt như vậy?”“Cút ! !” Trang Ngải Lâm vừa muốn kêu la. . . . . .“Hạo Nhiên. . . . . .” Nghỉ ngơi một buổi tối, lúc này thân thể Bác Dịch khá hơn chút rồi, liền lê thân thể đau đớn mệt mỏi, ngủ thoải mái, rời giường, không có chú ý tới tình hình dưới lầu, liền theo bản năng muốn đi tới phòng ngủ kiểu mở của Trang Hạo Nhiên. . . . . .Trang Ngải Lâm trừng mắt, không biết từ lúc nào trong tay xuất hiện một gậy bóng chày, kêu to một tiếng “Anh dám đi quấy rối em trai của tôi xem ! !”Cô không nói hai lời, lúc Bác Dịch còn chưa tỉnh thần, cô dũng mãnh giống như vận động viên bóng chày quốc gia, một quả bóng chày lớn bay qua. . . . . .Bác Dịch mới tỉnh thần, trong nháy mắt không có để ý đến, bóng đập ngay giữa mặt, lập tức trước mặt bỗng tối sầm, ngất trong phòng Hạo Nhiên đứng ở trước gương trong không gian màu trắng xa hoa, tay cầm bàn chãi đánh răng, quay đầu có chút bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .Thời điểm gần Thanh Minh, thời tiết hay thay đổi, lại có chút Khả Hinh có chút xấu hổ, chân trần đứng ở mép thảm lông cừu, nhìn sàn nhà trắng trơn bóng, lạnh băng thậm chí có chút ướt đẫm, bởi vì hai người mới vừa ôm ngủ chung, có chút ngượng ngùng đi mặt Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn cô, cho rằng cô hơi sợ lạnh, liền chậm rãi để bàn chãi đánh răng xuống, đi về phía cô, không nói hai lời, lập tức khom người xuống ôm cái mông của cô, ôm cả người cô lên.“Này! !” Đường Khả Hinh lập tức ôm cổ của anh, đôi chân dài khêu gợi trắng nõn, lộ ra trên không trung, mặt của cô ửng đỏ nhìn anh, có chút lúng túng hoảng sợ hỏi nhỏ “Anh làm gì thế?”“Mặt sàn lạnh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vừa ôm Đường Khả Hinh đi vào phòng tắm, ánh mắt hơi lộ ra mấy phần nóng bỏng nhìn mắt Đường Khả Hinh cũng nhấp nháy, nhớ lại tối hôm qua anh ở sau lưng ôm mình nói một câu để cho trái tim mình cảm động và đau đớn như bị xé rách, lòng bàn tay mềm nhũn. . . . .Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên cố gắng tự nhiên ôm cô, chậm rãi đi vào phòng tắm, sau đó thật cẩn thận đặt cô ngồi vững vàng ở cạnh bồn rửa tay to lớn sang trọng sáng Khả Hinh mềm mại ngồi ở bên bồn rửa tay, dựa lưng vào gương, nhìn Hạo Nhiên im lặng cầm một cái ly trước mặt, múc nước, lấy thêm bàn chãi đánh răng mới màu hồng, bóp ra một chút kem đánh răng màu xanh da trời, mới đưa cho Khả Hinh nhàn nhạt nhìn bàn chãi đánh răng, hỏi “Nơi này. . . . . . Làm sao có bàn chãi đánh răng mới?”“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô, không lên Khả Hinh giống như hiểu, liền không nói nữa, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng nhận lấy bàn chãi đánh răng, mới nói “Em không sợ lạnh. . . . . .”Cô nhẹ nhàng đứng ở trên mặt sàn có chút lạnh lẽo, sau đó tay nắm cái ly, hớp một ngụm nước, phun ra ngoài, nhanh chóng cúi xuống đánh Hạo Nhiên nhanh chóng cúi đầu, cầm bàn chãi đánh răng trét kem đánh răng, chà người nhẹ nhàng đứng chung một chỗ, cũng im lặng đánh răng, thỉnh thoảng thân thể đụng nhau, hai người đều không lên tiếng, Đường Khả Hinh đánh răng xong trước, nhanh chóng dùng nước súc miệng, lại cúi xuống đưa hai tay ra hứng nước lạnh, rửa mặt. . . . . .Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn cô, nói “Bình thường em rửa mặt như vậy sao?”Đường Khả Hinh lập tức đứng thẳng người, ngẩng đầu lên nhìn anh, nước lạnh dính ướt sợi tóc trên trán, còn dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết. . . . . .Trang Hạo Nhiên cau mày, thuận tay kéo khăn lông trắng của mình xuống, nhẹ nhàng lau lau nước trên mặt cô, còn săn sóc lau nhẹ tóc trên trán, nói “Sau này gội đầu, phải nhanh chóng sấy khô, nếu không, dễ dàng bị cảm. Tối hôm qua lúc em ngủ, anh phát hiện em thích đá chăn. . . . . .”Đường Khả Hinh im lặng đứng ở một bên, không lên Hạo Nhiên vẫn dịu dàng săn sóc lau nước trên mặt cô. . . . . .Nhưng Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt tay của Hạo Nhiên dừng lại động tác, nhìn cô.“Đừng đối với em tốt như vậy, em không đáng giá. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức nhớ tới cha và Tưởng Thiên Lỗi bị đụng xe, máu tanh đáng sợ và sự sống biết mất, giống như ma chú quấn quanh mình thật chặt, cô lập tức xoay người. . . . . .Trang Hạo Nhiên hơi đi lên trước, lúc tay cô nắm khóa cửa thì lập tức tiến lên, từ phía sau ôm chặt thân thể mềm mại của cô gái trước mặt, cúi xuống hôn nhẹ da thịt trắng như tuyết của cô, thậm chí ngửi mùi thơm mãnh liệt trong thân thể cô, cảm giác bị đè nén tầng tầng lớp lớp, giống như lũ bất ngờ bộc phát, thở hổn hển. . . . . .Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, thở hổn hển, cắn răng không lên tiếng, thân thể đã mềm nhũn.“Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cũng đè nén không được nữa, ở phía sau hôn nhẹ cổ của cô, vành tai của cô, thậm chí có một phần hèn hạ ôm chặt eo của cô, trong cổ họng rất khát khao cúi xuống cắn nhẹ vành tai của cô. . . . . .Cả người Đường Khả Hinh nổi lên cảm giác kích thích, lại cắn chặt môi dưới, tận lực đè xuống xúc động, muốn đẩy anh ra. . . . . .“Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên lập tức ôm nhẹ cô, như điên cuồng hôn nhẹ cổ của cô, cuồng nhiệt nói “Em biết là ai thích gọi em là Tiểu Đường nhất không?”Đường Khả Hinh cố đè nén cảm xúc dâng trào, hai mắt lóe lên, không nói ra lời. . . . . .“Là anh . . . . . Bởi vì kể từ khi em vô tình đi tới trước mặt của anh, thì anh đã cảm thấy em rất ngọt, rất ngọt. . . . . . Luôn không tự chủ muốn ôm em, nếm thử một chút linh hồn ngọt ngào và thân thể của em. . . . . . Đây là lời thật lòng của anh. . . . . . Anh muốn em. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không đè nén được, lập tức mạnh mẽ kéo quần áo thể thao trên người Đường Khả Hinh xuống, xoay người của cô, vừa hôn cô, vừa ôm lấy cái mông của cô, tách ra hai chân của cô, nhanh chóng đặt cạnh bên bồn rửa tay, mạnh mẽ cuồng nhiệt mút môi của cô. . . . . .“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh bị anh ép chặt ở trước gương ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn của anh, lồng ngực nặng nề phập phồng, môi bị anh chặn thở không nổi, cả đại não nhanh chóng hôn mê, người đàn ông này, anh nhiệt tình làm cho người ta như bị thiêu đốt, ngọn lửa này sắp nhanh chóng đốt cả người mình, cháy sạch cả người, cháy sạch giống như sau khi kích tình liền tan thành mây khói cũng không sao cả.“Nhóc . . . . .” Trang Hạo Nhiên ôm chặt eo của cô, vừa thoát đầu lưỡi cuồng nhiệt, cùng với đầu lưỡi ngọt ngào của cô quấn lấy nhau, tay vừa gạt quần áo trên bả vai cô, xoa bả vai trắng như tuyết của cô, lại mở ra một chút khoảng cách giữa hai người, nắm nhẹ bộ ngực đầy đặn của cô, thậm chí ngón tay dò vào trong áo lót, bóp nhẹ đốm nhỏ, cho đến khi nó bị kích thích nhô cao. . . .“Ưmh! !” Trong đầu Đường Khả Hinh cảm thấy nóng lên, muốn cố sức đẩy anh ra! !“Khả Hinh. . . . . . Đừng từ chối anh, !” Trang Hạo Nhiên không còn lý trí van xin, lại tách hai chân cô ra, vừa cắn chặt môi của cô, cuồng nhiệt ngậm mút, tay đã dò vào trong quần ngắn của cô, xoa nắn chỗ ướt át. . . . . .“Trang Hạo Nhiên! !” Trong lúc nhất thời, đầu Đường Khả Hinh như vỡ tan, trí nhớ ầm một tiếng nổ tung, cô cắn chặt răng lập tức đẩy thân thể anh ra, vung tay lên tát mạnh trên mặt của anh một bạt tai! ! ! !Trang Hạo Nhiên lập tức bình tĩnh, khuôn mặt đau rát nóng hừng hực, cũng bất đắc dĩ, căng thẳng nhìn cô. . . . . .Đường Khả Hinh nhanh chóng sửa sang lại quần áo, hai mắt tràn lệ khẽ giãy giụa xuống sàn, vừa kéo khóa kéo, vừa loạng choạng đi ra ngoài, ầm một tiếng đóng cửa lại! !Trên mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra vô hạn mất mát, nhìn cánh cửa kia, căm hận mới vừa rồi quá xung động, cúi đầu, nhắm mắt lại bất đắc dĩ thở dài một hơi, giống như mùi thơm cơ thể và nụ hôn ướt át của cô mới vừa cho mình, còn ở trong thân thể của mình. . . . . . ➤ Xem Thêm Nhiều Phim Hay ➤ Trọn Bộ Huyết Chiến Đại Gia Tộc Thuyết Minh✤ Đạo diễn Châu Tiểu Binh ✤ Diễn viên Vương Viện Khả, Vương Vũ, Hàn Đồng Sinh ✤ Huyết Chiến Đại Gia Tộc lấy bối cảnh vào thời kỳ dân quốc, kể về câu chuyện thương trường của các gia tộc lớn ở ven Trường Giang. Hai gia tộc khác nhau, hai bên không cùng lý tưởng, trải qua cuộc chiến thương trường yêu hận đan xen, đứng trước an nguy đất nước, dưới sự kêu gọi của đảng cộng sản, tình dân tộc được thức tỉnh, đại nghĩa đứng trước, bỏ hết những hiềm khích cũ, cùng liên kết lại hỗ trợ quân chủ lực tử thủ phòng tuyến kháng quyền thuộc về NewTV Viet Nam Copyright by NewTV Viet Nam ☞ Do not Reup Tay trái chỉ trăng, Nhạc Phim Hương Mật Tựa Khói Sương Đường Khả Hinh rưng rưng lập tức ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên! !Tưởng Thiên Lỗi cuồng nộ giống như con sư tử mạnh mẽ ngủ say lập tức bị đánh thức, rống lên, đi tới, giận nắm chặt cổ áo Trang Hạo Nhiên, thất vọng nói “Từ nay kết thúc? Cậu hôn Khả Hinh như vậy, hiện tại muốn tuyên bố chiến tranh giữa hai chúng ta người từ nay kết thúc? Cậu có nghĩ qua cảm thụ của tôi sao? Nhiều năm qua, mặc dù tôi và cậu đấu tranh gay gắt, tôi có bận tâm một phần tình nghĩa của cậu hay không? ? Cậu dính lấy vợ bạn, hèn hạ vô sỉ như vậy! ! !”“Tưởng Thiên Lỗi! !” Đường Khả Hinh tức giận đứng trước mặt của anh, cũng tức giận nghẹn ngào nói “Cái gì gọi là vợ bạn? Em là người của anh sao?”Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, nói “Em đã từng nói chết cũng muốn yêu! ! Anh không đòi hỏi tình yêu trước kia của em! ! Nhưng em không cần gấp gáp như vậy? Em với anh mới kết thúc bao lâu, em liền ngã vào vòng tay của cậu ấy? Em xác định cậu ấy thật lòng đối với em sao? Em có thật lòng yêu cậu ấy sao? Cậu ấy lợi dụng em hết lần này đến lần khác, ở trước mặt của Thủ tướng, xin mua cho được mảnh đất vườn nho! ! Lợi dụng tình cảm giữa em và anh, ở trong cuộc họp lấy được quyền chủ động! ! Em hoàn toàn không hiểu chiến tranh giữa hai người đàn ông chúng tôi khủng bố đến mức nào! Anh không muốn em làm vật hy sinh! !”Nước mắt Đường Khả Hinh chợt Hạo Nhiên giống như tia chớp, tức giận tiến lên, vung quyền đánh mạnh ở trên mặt của anh! !Bốp một tiếng, cả người Tưởng Thiên Lỗi ngã xuống trên lan can nơi xa, khóe miệng phun máu, anh lập tức vươn tay, đè Khả Hinh hoảng sợ mở trừng hai mắt, lập tức nhào tới trước. . . . . .Trang Hạo Nhiên lại giống như dã thú tức giận, lập tức nhào tới, kéo Đường Khả Hinh ra, muốn níu cổ áo của anh, lại muốn vung quyền! !“Trang Hạo Nhiên! ! !” Đường Khả Hinh lập tức nhào tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, gấp gáp ngăn ở trước người anh, xoay người lại nhìn Trang Hạo Nhiên, hét to “Tại sao anh đánh người?”Trang Hạo Nhiên chợt tức giận ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, đau lòng rống giận “Cho dù là ai cũng không thể mang tình cảm của anh và em ra cười giỡn! ! Thứ người như thế căn bản cũng không hiểu em bỏ ra, rốt cuộc trân quý đến mức nào, mới nói câu chết cũng muốn yêu! Em không biết lúc anh nghe được em nói câu đó, anh đau lòng đến mức nào! ! Anh trơ mắt nhìn em từng bước từng bước đi vào vực sâu khổ sở, cho đến cái đêm hôm đó, anh biết rõ em sắp chết rồi, khi đó, anh căn bản cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn tranh thủ sinh mạng của em từng giây từng phút, bởi vì ở trong thế giới của anh, em rất vui vẻ, cười rất ngọt ngào! Lúc nói tới rượu đỏ, thậm chí làm cho anh không dời mắt được! Có lúc em xoay người trong nháy mắt, nhìn vẻ mặt em lộ ra yếu mềm! Anh chỉ muốn che chở cho em cả đời! Anh yêu em! Đường Khả Hinh! Anh yêu em!”Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt đau xót, hai mắt tràn lệ nhìn lúc này Tưởng Thiên Lỗi tức giận, lại muốn đánh về phía anh, khổ sở rống giận, kêu to “Trang Hạo Nhiên! ! !”Nhưng Đường Khả Hinh lập tức xoay người, ôm thân thể của anh, rơi lệ khóc “Đừng đánh! Tưởng Thiên Lỗi, đừng đánh!”Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn Đường Khả Hinh xoay người ôm chặt Tưởng Thiên Lỗi, trái tim của anh đau nhói, nhìn bóng lưng cô kích động run rẩy, trong lòng chua xót nghẹn ngào kêu to “Đường Khả Hinh! ! Không nên đối với anh như vậy !”Tưởng Thiên Lỗi cũng đang ôm Đường Khả Hinh, lập tức mềm lòng, chậm rãi xuôi hai tay xuống, nhưng vẫn tức giận nhìn Trang Hạo Khả Hinh chậm rãi buông lỏng lồng ngực Tưởng Thiên Lỗi, tràn lệ xoay người nhìn Trang Hạo Nhiên đau lòng, chua xót, cũng bất đắc dĩ nói “Hiện tại anh ấy mới vừa vì em mà bị xe đụng, thân thể không tốt, không nên đánh anh ấy, nếu như anh ấy bị thương, anh không thoát khỏi liên quan, lần đó ở hành lang dài bệnh viện, em chịu bạt tai, em còn nhớ! Bạt tai này rất đau! !”Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn Khả Hinh cố nén nước mắt, nhìn anh nghẹn ngào nói “Anh trở về trước đi! Chuyện kế tiếp, em sẽ xử lý! ! Trở về đi!”“Đường Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, đau đến hít thở không thông nói “Em biết em bảo anh xoay người như vậy, là có nghĩa gì không? Lúc này, em không thể bảo anh xoay người! ! Có chuyện gì, chúng ta cùng đối mặt! Đừng lại xoay người một lần nữa! ! Anh không chịu được loại xoay người thế này! !”Đường Khả Hinh gật đầu một cái, nhìn anh rơi lệ nói “Em biết rõ! Anh mau trở về đi! !”“Khả Hinh! !” Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhấp nháy lệ nhìn cô! !“Trở về đi! !” Đường Khả Hinh lại đau lòng thúc giục anh, nói “Em tự có tính toán của mình! Đây là chuyện của em và anh ấy !”“. . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nắm chặt quả đấm, cắn chặt răng nhìn cô.“Trở về đi. . . . . .” Đường Khả Hinh lại ngăn ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, nhìn Trang Hạo Nhiên rơi lệ nói “Dù sao cũng phải có một câu trả lời thỏa đáng! ! Em sẽ cho anh một câu trả lời chân thật!”Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, không tin sự thật nhìn cô.“Đi đi. . . . . . Tin tưởng em . . . . .” Đường Khả Hinh lại rơi lệ thúc giục anh.“Em đừng hối hận quyết định tối nay! !” Trang Hạo Nhiên tuyệt vọng nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới ở trong bóng tối xoay người, đau lòng nắm chặt quả đấm, bước chân trôi nổi, nhưng không nói được một câu nào, chỉ cất bước đi Khả Hinh sâu kín nhìn bóng lưng của anh, không còn hơi sức rũ xuống đứng ở một Thiên Lỗi vẫn tức giận khó dằn, nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên! !Đường Khả Hinh chậm rãi xoay người, cúi xuống, mệt mỏi không còn hơi sức nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nghẹn ngào nói “Anh biết em hận anh nhất là cái gì không?”Tưởng Thiên Lỗi im lặng, đau lòng nhìn mắt Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống, sâu kín nói “Mỗi lần anh xuất hiện, mặc kệ yêu anh hay hận anh, cũng làm cho người quan trọng nhất ở bên cạnh em không ngừng bị tổn thương. . . . . .”Tưởng Thiên Lỗi sửng sốt nhìn cô.“Lúc trước cùng anh yêu nhau, muốn mãi mãi bên nhau. . . . . . Nhưng em phát hiện, em muốn càng xa xôi, em lại đi thời gian càng ngắn. . . . . .” Đường Khả Hinh rơi lệ nói “Em vẫn không ngừng muốn tranh thủ ở bên cạnh anh lâu thêm một chút, lại phát hiện, tranh thủ cuối cùng, mạng của em cũng không còn. . . . . . Người em yêu nhất, vào lúc anh vứt bỏ em đã phát điên giành lấy lại tánh mạng của em, bao gồm người mà anh hận là Trang Hạo Nhiên! ! Nếu như không phải là anh ấy, anh hoàn toàn không có cơ hội chuộc tội! !”Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng.“Vấn đề lớn nhất của anh chính là cảm thấy người khác bỏ ra là một chuyện đương nhiên, mà tình cảm của anh lại rất quý giá! Anh biết mới vừa rồi em đau đớn đến mức nào không? Chỉ vì thân thể của anh, em lại lựa chọn làm tổn thương anh ấy một lần nữa. Nhưng xin anh không nên xem thường tình cảm của anh ấy. . . . . .” Đường Khả Hinh đau đến rơi lệ nói “Anh ấy cho em một tình yêu lớn nhất trên thế giới! ! So với bất luận người nào, anh ấy thấu hiểu tình yêu nhiều hơn! Chỉ là em không có cách nào tiếp nhận!”Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, không nói lời Khả Hinh rơi lệ đứng tại chỗ, lại nghẹn ngào nói “Lúc nảy em nghe anh ấy nói cầu xin anh mở cho anh ấy một con đường. Anh ấy vì yêu em, khom lưng với anh! Anh biết em nghe thấy đau đớn thế nào không? Anh ấy đang van anh. . . . . .”“Em yêu cậu ấy sao?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, chỉ muốn biết chuyện này! !“Em để cho anh ấy xoay người, chính là muốn nói cho anh biết, em yêu anh ấy. . . . . .” Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói thật lòng mình! !Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, đau đến trái tim nhất thời vỡ vụn, hơi thở bị đè nén không cách nào thoát ra, chỉ khiếp sợ nhìn cô.“Em yêu anh ấy. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, thật lòng thẳng thắn, khóc nói “Nếu như anh thật sự là một người quân tử, vào lúc này, xin anh tôn trọng hạnh phúc của em, sự lựa chọn của em . . . . . em ở bên anh ấy, em rất vui vẻ. . . . . . vui vẻ không nói hết. . . . . . Toàn bộ thế giới của em được biển ấm áp vây quanh. . . . . . Mặc kệ em xoay người ở góc độ nào, cũng có thể nhận được tình yêu của anh ấy. . . . . . Mặc dù hiện tại em không có biện pháp chính thức yêu anh ấy. . . . . . Nhưng em muốn nói cho anh biết, em yêu anh ấy. . . . . .”.Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nổi lệ, khổ sở nhìn cô.“Anh ấy rất nhiều lần thành toàn cho em và anh, nhưng rõ ràng anh không biết quý trọng, tại sao anh muốn đối với anh ấy như vậy. . . . . .” Đường Khả Hinh nghĩ tới Trang Hạo Nhiên xoay người, đau lòng không thở nổi, rơi lệ nói “Lúc em và anh ấy ở bên nhau, vốn rất khó khăn nặng nề, không có một khe hở để vượt qua, nhưng vào lúc này, anh có thể bỏ qua cho em hay không . . . . . Bỏ qua cho chúng tôi . . . . . Em cầu xin anh. . . . . .”Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, xoay người, lồng ngực đau đến sắp vỡ Khả Hinh đau đớn, nước mắt từng viên chảy xuống, nhưng trong đầu vẫn là bóng lưng Trang Hạo Nhiên đau lòng xoay người đi khỏi, cô lại nói với Tưởng Thiên Lỗi “Em giữ lại cho anh một chút tôn nghiêm cuối cùng, bởi vì em muốn xoay người. . . . . . Nhưng em không thể để cho anh ấy đi quá xa. . . . . . Bởi vì em rất hiểu. . . . . . Loại xoay người này đau đến cỡ nào. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi. . . . . . Tối nay em quyết định muốn trung thành với tình cảm của em. . . . . . Bất chấp tất cả. . . . . . Trung thành với trái tim của em. . . . . . Nếu có một ngày, anh còn dám làm ra chuyện tổn thương anh ấy, em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh !”Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi trong bóng đêm lóe ra ánh sáng khổ Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hiểu anh khổ sở, anh bi thương, nhưng vẫn từng bước lui về phía sau, cho đến khi đi khỏi một khoảng cách thật dài thật dài, bỗng nhiên rơi lệ, xoay người chạy như bay đi về phía khách sạn. . . . . .Tưởng Thiên Lỗi lập tức xoay người, khổ sở nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh bay về phía trước chạy, nước mắt chảy Khả Hinh vừa chạy về phía trước, nhất thời cảm giác đầu óc của mình kêu ong ong, giống như có chút choáng váng, cô còn đang nghi hoặc, nắm chặt cổ tay, mới phát hiện lúc Tưởng Thiên Lỗi hoa hồng tới, gai đâm tới da của mình, chảy máu, nhưng cô không chú ý, chỉ nhớ tới Trang Hạo Nhiên nói hai người hạnh phúc, không phải thật hạnh phúc. . . . . . Cô lại khẩn cấp lau nước mắt trên mặt, lập tức rút điện thoại, bấm số điện thoại của Trang Tĩnh Vũ, khóc nói “Chú, con có chuyện muốn gặp chú gấp!”Bóng đêm đột nhiên thật yên làm việc Chủ Tĩnh Vũ vội vàng đứng ở trước bàn làm việc, thấy cửa chậm rãi mở ra. . . . . .Lúc này Đường Khả Hinh im lặng rơi lệ đi vào, nhìn Trang Tĩnh Vũ, hơi do dự, cuối cùng chậm rãi quỳ xuống. . . . . .“Khả Hinh! ! Con làm gì vậy?” Trang Tĩnh Vũ đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, vì cử động này của cô, kinh ngạc mặt của Đường Khả Hinh tĩnh lặng, hai tròng mắt cũng vô cùng kiên định, nghẹn ngào nói “Chú, chú là người yêu rượu, mới có thể hiểu, một bình rượu từ lúc khai hoa đến kết quả, quá trình này khó khăn và tàn nhẫn dường nào. . . . . .”Trang Tĩnh Vũ đau lòng nhìn Đường Khả Khả Hinh lau nước mắt trên mặt, lại cắn răng dũng cảm nói “Nhưng có một loại người, mặc kệ anh ấy đã trải qua bao nhiêu gió sương mưa tuyết, cũng không sợ lạnh giá và nắng chói, toàn tâm toàn ý giúp bông hoa dần dần trưởng thành. . . . . . Loại này kiên định, giống như bẩm sinh, mang theo chỉ ý của thượng đế, mang theo sứ mạng con người, đi tới vườn nho, hướng phía mùi hoa, thể hiện an ủi của anh ấy, hy sinh của anh ấy, nghị lực của anh ấy. . . . . . Tất cả mọi thứ của anh . . . . . .”Hai mắt Trang Tĩnh Vũ rưng rưng.“Người ta nói cỏ cây vô tình, nhưng trong một khắc kia. . . . . . trời đất vốn không ban cho nó có khả năng xúc động, nhưng nó mơ tưởng hóa thân thành người, bởi vì muốn báo đáp sự hy sinh và kiên định của người kia. . . . . .” Lúc Đường Khả Hinh nói chuyện, đã co quắp run rẩy, quỳ trên sàn, mặc cho nước mắt từng viên chảy xuống, nhưng vẫn cắn răng nghẹn ngào nói “Không biết từ lúc nào, Trang Hạo Nhiên xuất hiện trong thế giới của con, nhưng con luôn có một loại ảo giác, anh ấy là người kia đứng ở vườn nho, đưa lưng về phía ánh mặt trời, chỉ để lại bóng lưng. . . . . . Con rất muốn cố gắng chạy. . . . . . Chạy đến trước mặt của anh ấy, khát vọng sóng vai cùng anh ấy đi về phía trước. . . . . . Bởi vì bóng lưng anh ấy thật rất cô đơn. . . . . .”Trang Tĩnh Vũ im lặng không lên tiếng.“Nếu như vận mệnh đã an bài hoa nho và rượu đỏ tách ra. . . . . .” Đường Khả Hinh lại khóc nói “Ít ra cho chúng con một cơ hội, một cơ hội đã từng quấn lấy nhau thật chặt. . . . . . . . . Nhưng hiện tại. . . . . . ngay cả một chút cơ hội này con cũng không có. . . . . .”Trong lòng Trang Tĩnh Vũ chợt đau đớn.“Chú. . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Tĩnh Vũ khóc xin “Con không biết bởi vì nguyên nhân gì chú không thích con . . . . . Nhưng xin chú cho con một cơ hội. . . . . . Con sẽ rất chăm chỉ sửa đổi, làm một người con dâu cho chú có thể hài lòng, tương lai cùng Trang Hạo Nhiên chăm sóc dưới gối chú và dì. . . . . . Xin chú cho con cơ hội này. . . . . . Để cho con cùng anh ấy cố gắng một lần. . . . . . Con muốn cố gắng một lần vì anh ấy, mới không hổ thẹn với chính mình khó được sống sót. . . . . .”“Khả Hinh. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ đau lòng nghẹn ngào nhìn cô gái khả ái đáng thương này.“Chú, xin chú thành toàn cho chúng con . . . . . Hãy giúp chúng con. . . . .” Đường Khả Hinh thật không có chủ ý, bật khóc “Đối mặt với sự phản đối của cha, con thật sự chống đỡ không được, bởi vì ông ấy sinh ra con, nuôi con, cha lấy tính mạng uy hiếp con, nếu bản thân con hạnh phúc, con cũng không thể nào hạnh phúc đến cùng, nhưng cha không hiểu, tính mạng của con là Trang Hạo Nhiên cho, chúng con có thể không yêu, nhưng con không thể tách ra, loại dính dấp giữa mùi hoa và rượu là số trời đã định. . . . . . Người ta nói, cuộc sống xem trọng ở lúc đoàn tụ gia đình, con hy vọng dường nào mỗi một ngày trong tương lai, Trang Hạo Nhiên và con cũng có thể ở bên nhau, hiếu thuận với cha mẹ của mình. . . . . . Loại truyền thống này là con và Trang Hạo Nhiên chung lý tưởng. . . . . . Chúng con vẫn luôn truyền lại. . . . . . để cho tình yêu và tinh thần cùng được tiếp nối. . . . . .”Trang Tĩnh Vũ nhìn Khả Hinh, trong lòng đau nhói, rưng rưng mỉm cười gật đầu.“Chú, chú có thể hiểu tâm ý của con không?” Đường Khả Hinh nhìn Trang Tĩnh Vũ thật lòng bày tỏ, khóc nói “Con không thể mất đi cha của con . . . . . Con cũng không thể mất đi anh ấy. . . . . . Cầu xin chú. . . . . . Giúp con một chút. . . . . . Giúp con một chút. . . . . . Cho chúng con một cơ hội thôi. . . . . .”Cô gái quỳ dưới đất, đã khóc không ra tiếng, khóc rất buồn Tĩnh Vũ nghe nói như vậy, trong lúc bất chợt hạ quyết định trọng đại, thở dài một hơi, ngưng mặt trịnh trọng nhìn Đường Khả Hinh “Khả Hinh! Hôm nay chú nghe con nói, rất cảm động, nhưng con cũng nói, nếu như con và Hạo Nhiên ở chung một chỗ, tất nhiên sẽ tổn thương cha của con, đây không phải điều là con muốn! ! Nhưng nếu con muốn cả hai, ngược lại chú có một biện pháp, chỉ là cơ hội thành công không lớn, con chấp nhận thử không?”Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, lập tức rơi lệ nhìn Trang Tĩnh Vũ, vội vàng nói “Chú nói đi! ! Chú nói đi! ! Mặc kệ khổ sở bao nhiêu, con đều chấp nhận chịu đựng!”Trang Tĩnh Vũ gật đầu một cái, lại nhìn Đường Khả Hinh nói “Chú và cha của con qua lại nhiều năm, chú hiểu ông ấy! Thái độ làm người của cha con cẩn thận có đạo lý, ông ấy sẽ không vô duyên vô cớ đưa ra ý kiến phản đối! Nhất là ông ấy rất thích Hạo Nhiên!”Đường Khả Hinh sửng sốt lắng nghe những lời này, nước mắt mờ mịt chảy xuống.“Cho nên. . . . . .” Hai mắt Trang Tĩnh Vũ lóe lên, cũng phát hiện có chút không ổn, nói “Cho nên, cho chú thời gian, để chú tra rõ chuyện này, rốt cuộc cha của con phản đối là vì lý do gì! ! Nếu như chúng ta tra rõ lý do, cảm thấy có thể chiến thắng lý do này, như vậy chú nhất định giúp cho con đi qua hố sâu này! Nếu như lý do này, thật không thể ở chung một chỗ, con cũng đừng hối tiếc! ! Nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là trong quá trình chú điều tra sự việc, con không thể cùng Hạo Nhiên ở chung một chỗ, thậm chí con không thể lộ một chút tình ý nào! ! Chú làm như vậy, là vì tốt cho con, cũng là vì tốt cho Hạo Nhiên! Con chấp nhận điều thỉnh cầu này của chú không? Con phải suy nghĩ cẩn thận, bởi vì quá trình sẽ rất gian nan!”Hai mắt Đường Khả Hinh kịch liệt run lên, kích động rơi nước mắt, nhớ tới bộ dáng Trang Hạo Nhiên đau lòng, lại nhớ tới cha khổ sở đau lòng, cô cắn chặt răng, gật đầu một cái, nghẹn ngào đau lòng nói “Con chấp nhận. . . . . . Con chấp nhận. . . . . .”Đây giống như là một lời tuyên thệ đối với tình yêu, đối với người thân! !“Tốt! !” Trang Tĩnh Vũ nặng nề mỉm cười gật đầu, nhìn cô nói “Như vậy, chú sẽ vì tình yêu của hai người các con, làm ra một cố gắng lớn nhất trong cuộc đời! ! Trong quá trình này, con nhất định phải cắn răng chịu đựng! !”Đường Khả Hinh lại cắn chặt răng, nặng nề gật đầu, trong thoáng chốc cam kết, cô giống như có hơi nghi ngờ, nhìn Trang Tĩnh Vũ sâu kín nói “Chú, con mới vừa nghe vài lời làm cho con ngạc nhiên, chú nói. . . . . . chú và cha của con có qua lại. . . . . . Thậm chí còn nhắc tới, ông ấy thích Trang Hạo Nhiên. . . . . . chuyện này là thế nào?”Trang Tĩnh Vũ im lặng nhìn Đường Khả Hinh thật lâu thật lâu, rốt cuộc bóng đêm yên tĩnh, chậm rãi hiền hòa mỉm cười nói “Con. . . . . . Đã từng nói. . . . . . Chú rất giống người chú con thích khi còn bé?”Đường Khả Hinh ngây ngốc gật mắt Trang Tĩnh Vũ rưng rưng, bất đắc dĩ cười nói “Con bé ngốc,. . . . . . Thật ra chú chính là người chú mà con thích khi còn bé, chính là người chú mà cha của con chia sẻ cách ủ giấm. . . . .”Đường Khả Hinh kinh hoảng đến trợn to hai mắt, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào muốn nói nhưng không thốt nên lời, vẫn không thể tin được thời khắc hạnh phúc này, hình ảnh trong quá khứ thảm cỏ Lavender không khỏi tràn ngập toàn bộ thế giới của mình, cô lại rơi lệ vội vàng nhìn ông hỏi “Vậy. . . . . . Vậy. . . . . . . . . Vậy. . . . . . Khi còn bé. . . . . . Anh trai lớn . . . . . . ở bên con. . . . . . Là . . . . . Là ai ?”Trang Tĩnh Vũ bật cười, nhìn Đường Khả Hinh nói “Còn có thể là ai ? Chú chỉ có một đứa con trai bảo bối, một đứa con trai bảo bối cõng con bị đau chân đi qua thảm cỏ Lavender nhà họ Tưởng, tặng cho con cả phòng chong chóng gió . . . . Dụ dỗ con vui vẻ . . . . . Vậy con nói là ai ?”“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh sững sờ, nước mắt từng viên lăn xuống, kinh ngạc đến nói không ra lời, vẫn không thể tin được.“Chính là Tổng Giám đốc Trang mà con luôn nhớ tới. . . . . .. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ cúi đầu mỉm cười nói “Chính là. . . . . Hạo Nhiên nhà chúng tôi. . . . . .”“Oa . . . . . .. . . . . . ” Đường Khả Hinh lập tức thất thanh khóc rống, nhớ tới khi còn bé, anh trai lớn đứng ở trong sân cỏ Lavender, cầm chậu Phong Tín Tử giao vào trong tay mình, vẻ mặt lộ ra nụ cười thương yêu, lại nhớ tới vẻ mặt Trang Hạo Nhiên mỗi lần bế mình, lộ ra nụ cười nhiệt tình cưng chiều, nụ cười ấy là ánh mắt trời rực rỡ, cô càng điên cuồng quỳ trên mặt đất áy náy bật khóc “Trang Hạo Nhiên. . . . . . Trang Hạo Nhiên. . . . . . . . . Anh trai lớn. . . . . . . . . . . .”Vào lúc này, trái tim cô càng đau đớn, đau đớn chính là có thể gặp mặt nhau nhưng không thể quen biết nhau! ! Cố tình vào lúc này, biết rõ chân tướng, tất cả mọi thứ đều ở trong thế giới câm nín, ngay cả khóc cũng không tiếng động. . . . . .Trang Tĩnh Vũ lập tức chậm rãi tiến lên, đỡ cô gái quỳ dưới đất, cũng kích động nhìn cô nói “Khả Hinh. . . . . . đứa bé ngoan của chú. . . . . . Chú để cho con chịu khổ. . . . . .”Đường Khả Hinh nhào tới Trang Tĩnh Vũ, lại rơi lệ vui mừng, cũng đau đớn bật khóc. Một bài cổ tranh “Sóng Gợn” chợt vang lên ở trong đêm 320 ngọn nến, ở bảy ngày châm cứu cuối cùng chợt sáng lên, đong đưa bồng bềnh xung quanh.“Thầy, Bác Dịch tiên sinh, tại sao phải giúp tôi?”Khuôn mặt hai người đàn ông ở trong ánh nến đỏ, bừng sáng, đây là ánh sáng máu của nho tiết ra, trong “bữa tối cuối cùng”, chúa Jesus nâng rượu đỏ đưa cho môn đồ nói “Các con uống hết đi, đó là máu của ta, vì xá tội cho các con mà chảy. . . . . .”Đường Khả Hinh lộ lưng trần, nằm ở trên giường nhỏ trắng như tuyết, nhìn Bác Dịch mặc T-shirt màu đen tay ngắn, quần tây màu đen, mày nhíu chặt, trong tay cầm cây kim châm dài, lại muốn châm cho cô. . . . . . Thầy giáo đứng đưa lưng lại, trong tay cầm đèn cầy màu trắng, lại đốt lên vài ngọn nến. . . . . . Thân thể của cô chợt nổi lên kích động, nhìn hai người bọn họ. . . . .330 ngọn nến, bay ra 330 mùi hương, chậm rãi theo gió từ từ bay đến. . . . . .“Bắt đầu đi. . . . . .” Bác Dịch nói xong, vẫn nhíu mày thật chặt, chậm rãi ghim kim châm ở trên phần lưng trắng như tuyết của Đường Khả Khả Hinh khẽ nhắm mắt lại, mới vừa muốn thở mạnh. . . . . .“Đừng thở mạnh. . . . . .” Vitas lạnh lùng đốt nến, dạy dỗ “Lúc thở mạnh, mùi thơm sẽ trộn lẫn, không thể nhận biết được mùi thơm, phải để cho thân thể của mình lắng xuống, để cho mùi chậm rãi len vào trong hơi thở của cô . . . . . .”.Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, khẽ gật đầu, buông lỏng từng dây thần kinh trong thân thể mình, quả nhiên cảm nhận một làn gió nhẹ bay đến, có một chút mùi hương bưởi giống như đứa bé nghịch ngợm xen vào hơi thở của mình, cô khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói “Mùi bưởi hồng đào. . . . . .”Bác Dịch và Vitas đồng thời im lặng không lên tiếng, chờ cảm giác này, giống như mang đến một chút vui Khả Hinh mỉm cười nhắm mắt lại đọc tiếp “Bưởi hồng đào, chanh, dâu tằm, collagen, dâu tây, Berry đen, anh đào, mùi hạnh, đào. . . . . . táo, dứa, dưa hấu, chuối tiêu, mứt dâu, mận, sung. . . . . .”Bác Dịch bừa châm, vừa nhìn Đường Khả Hinh đang nắm bắt mùi hương, tốc độ càng lúc càng nhanh.“Cam thảo, đại hồi, tiêu đen, Đinh Hương, Thiên Trúc Quỳ, bã rượu, hoa cam, Linalool, axit lactic, axit butyric, rượu cồn. . . . . .” Đường Khả Hinh tiếp tục nghĩ kỹ nguồn gốc mùi hương phức tạp nhất, sau đó mạnh mẽ nắm bắt “Sulfur dioxide, rượu cồn, vỉ lọc, len ẩm ướt, cải bắp, dầu bóng, xà phòng, axit sorbic. . . . . .”Vitas lập tức quay đầu, ngưng mặt nhìn học Dịch cũng vừa châm, ánh mắt mãnh liệt lóe lên tiếp tục nhìn cô.“Bạc Hà, mưa bão, gió bão, bùn đất rừng rậm, lá cây mục. . . . . .” Đường Khả Hinh cố gắng để thân thể lắng đọng, suy nghĩ dừng lại giữa chừng, hơi thở phập phồng, càng không ngừng nắm bắt mùi vị lẻn cuộc tảng đá lớn trong lòng Vitas rơi xuống, nhìn học trò hơi cười, khen ngợi “Chính là như vậy, không để cho tâm tình kích động, không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài, suy nghĩ và cảnh giới nhìn giống như ngừng lại nhưng thật ra dùng sự không đổi đối phó với sự thay đổi, ở trên thế giới này, muốn làm người thắng cuộc, có lúc không chỉ nhanh hơn so với người khác mà còn phải hiểu ở thời cơ thích hợp hơn người khác, ngừng lại!! So với tĩnh!! Càng yên tĩnh hơn so với bất kì cái gì khác, giữ vững cái “Tĩnh!”.Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, khẽ gật đầu.“Bình tĩnh, ổn định! Kiên định! Là ba loại thái độ quan trọng của cuộc đời người! ! Có ba loại thái độ này, cô hiểu rõ, giải quyết sự việc cũng chỉ là vấn đề thời gian! Trên đời này không có bất kỳ chuyện là có thể làm khó cô!”“Tiếp tục! !” Bác Dịch lại ra Khả Hinh trầm người xuống, mặc cho linh hồn bay ra, giống như trong thoáng chốc, linh hồn như hai bàn tay của tiên nữ, theo mùi hương bay đi, thậm chí theo bọn chúng dạo chơi thế giới, cô gái này tiếp tục lộ ra nụ cười, kích động nghẹn ngào dịu dàng nói “Hạch đào, bưởi hồng đào, Bạc Hà, đậu xanh, ô liu xanh, ô liu đen, cỏ khô, lá trà, thuốc lá. . . . . .”Tất cả mùi thơm, bồng bềnh bay đến, cô gái này mặc cho linh hồn bay lượn tự do, cũng trong chớp nhoáng này, mới hiểu được cảnh giới được mất của cuộc sống, thì ra thế gian vạn vật luôn thay đổi, chỉ có lúc linh hồn tự do, mình mới có cơ hội nắm bắt được dòng chảy vận mạng dừng ở bên cạnh mình ! !Sau khi châm cứu xong, ba người nghỉ ngơi một chút, cách vòng thi đấu thứ hai còn khoảng hai mươi Khả Hinh không nói gì, lúc 2 giờ sáng, ngồi ở trước bàn đọc sách, nhanh chóng đọc sách, còn phải vừa xem sách vừa làm đề bài Thầy giáo và Bác Dịch giao cho mình, mấy ngày trước Bác Dịch còn giảng thích bổ sung cho mình về rượu đỏ bắt nguồn từ La Mã, cuối cùng mở rộng và truyền vào Pháp, Italy, Đức. . . . . . Hơn nữa trước công nguyên, con người tiếp nhận rượu đỏ bắt đầu từ vị ngọt sau đó đến vị chua. . . . . .Cô vừa nghe, vừa nhanh chóng ghi chép! !“Không thể ghi chép nữa ! !” Bác Dịch nhìn Đường Khả Hinh, lạnh lùng nói “Loại bỏ cách làm này, cảm nhận quan trọng nhất! !”Đường Khả Hinh chỉ đành phải ngẩng đầu lên, nhìn anh, nặng nề gật đầu một đồng hồ báo thức điểm 3 giờ sáng, Đường Khả Hinh vẫn không buồn ngủ, hai mắt chăm chú xem sách nói về hầm rượu rộng lớn trên thế giới, cô nhất định muốn xem hết một buổi tối, cho đến khi cô xem đến hầm rượu là nơi nghỉ ngơi của thượng đế, cô thở dốc một hơi, há miệng ngáp một cái, mới vừa muốn ngủ, nhưng nghĩ tới vòng thi đấu thứ hai, thật ra vòng thi thứ ba mới gian nan nhất, bởi vì kiến thức cơ bản nhất định phải rất vững chắc, cô không có cách nào, cầm một cây kim dài, cắn chặt môi dưới, đâm xuống cổ tay của mình! !“A! !” Đường Khả Hinh đau đến giơ tay lên, nhìn cổ tay mình nhỏ máu, cô thở dài một hơi, cúi xuống hút máu của mình. . . . . . Lúc đang nếm mùi máu tươi, không khỏi nghĩ tới Thầy giáo đã từng nói, người Hy Lạp thời cổ đại đã từng có nghi thức tôn giáo, nhỏ máu vào rượu đỏ cùng nhau thưởng thức, bọn họ chính thức gọi nghi thức này là “Chúc tạ” hay gọi là “Tạ ơn. . . . . .”“Tạ ơn. . . . . .” Đường Khả Hinh buông bàn tay nhỏ bé của mình, nhìn dấu kim nho nhỏ nơi vị trí cổ tay đã tiêu mất, khóe miệng của cô còn giữ lại một chút mùi máu tươi, thầm nghĩ hai chữ này. . . . . . Cô khẽ nhăn mày, có chút không hiểu, liền lật xem lịch sử phát triển có liên quan người Hy Lạp. . . . . .Thời gian từng phút từng phút trôi 4 giờ sáng, ánh bình minh bừng lên từ phía trên chân cầm ly sâm, từ lầu một đi tới, thấy phòng học trò đang mở đèn, liền chậm rãi đi tới trước cửa, xuyên qua khe cửa, nhìn bóng lưng nho nhỏ của học trò, nằm ngủ ở trên bàn đọc sách, tay trái nắm bút, tay phải nắm một góc quyển sách, ông chăm chú nhìn cái bóng lưng kia, chậm rãi cười, tay kéo nhẹ cửa phòng, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt. . . . . .Sáu giờ đã mặc quần áo thể thao đi ra khỏi phòng, lại thấy Đường Khả Hinh đã cẩn thận mặc quần áo thể thao màu trắng, đội mũ, đứng ở trước cửa phòng mình, đang không ngừng chạy bước nhỏ. . . . . . Chạy thở hào hển. . . . . . Ông liền giật mình.“Thầy, thầy đã dậy rồi! ! Đi thôi!” Đường Khả Hinh nói xong, liền đi xuống lầu trước Thầy nhìn học trò nhanh chóng xuống lầu, hai mắt ông lóe lên, cũng thở một hơi, đi theo học trò cùng nhau xuống bước chân nhịp nhàng, thong thả, từ bên kia núi nhẹ nhàng truyền Khả Hinh cùng Thầy giáo chạy bộ, vừa thở hổn hển vừa cười nói “Rốt cuộc tôi đã hiểu tại sao thầy kêu tôi chạy bộ rồi?”“Tại sao?” Vitas lạnh lùng hỏi.“Bởi vì khi thân thể có nhiều năng lượng dư thừa, phải nghĩ biện pháp loại bỏ nó, lúc thân thể và tâm linh thời gian nhàn rỗi, mới có thể dung nạp chuyện khác vào. Tôi mới phát hiện, mệt mỏi cũng là một chuyện tốt, trong quá trình này, có thể trút bỏ rất nhiều gánh nặng!” Đường Khả Hinh vừa chạy vừa nói, mặc cho mồ hôi nóng rơi chỉ cười.“Tại sao tôi có cảm giác rất chờ mong cuộc thi đấu lần này? Tại sao tôi có cảm giác cuộc thi đấu như vậy kéo dài thật tốt?” Đường Khả Hinh đột nhiên cười nói.“Chỉ cần cuộc đời của cô không ngừng tiến bộ, thế giới xung quanh cô mới xuất hiện những người ở lĩnh vực khác nhau đến khiêu chiến với cô ! Nếu như cô xem nó là chiến thắng của mình, quá trình này sẽ có một chút thú vị . . . . . .” Vitas nói.“Đúng vậy! !” Đường Khả Hinh lại thở hổn hển chạy về phía trước, hai mắt nóng bỏng nói “Cuộc sống. . . . . . Chính là một quá trình thú vị! !”Thời gian qua một đó mà vòng thưởng rượu sắp bắt đầu, lần đầu tiên từ trong tay thầy giáo, Đường Khả Hinh nhận lấy trách nhiệm tổ chức buổi thưởng rượu lần này.“Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi phụ trách?” Đường Khả Hinh nhìn Thầy giáo, kinh ngạc nói “Hiện tại Tôi . . . . . Tôi không có kinh nghiệm chủ trì tiết mục to lớn như vậy. . . . . . Tôi . . . . .”Laurence mỉm cười ngồi ở bàn làm việc đối diện, hơi xoay người lại, nhìn Đường Khả Hinh nói “Đừng căng thẳng, tới tham gia tiệc thưởng rượu lần này có tất cả loại rượu nho cũ mới trên thế giới, chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong, cô chỉ cần dựa vào kinh nghiệm làm việc tại phòng ăn, xem thử có loại rượu mới, cô cần thêm vào hay không. Tiệc thưởng rượu lần này, mục đích là đề cử tất cả các loại rượu nho của khách sạn chúng ta với thế giới, công việc này nói dễ làm cũng không dễ, chẳng qua tôi và Thầy của cô đã lớn tuổi, phải giữ lại một chút cơ hội cho người trẻ . . . . . .”“Nhưng. . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn còn có chút lo lại lạnh lùng đem một phần tài liệu, ném tới trước bàn nói “Tiệc thưởng rượu lần này sẽ do Tập đoàn Hoàn Á và Á Châu cùng tổ chức, cô phải mang phần tài liệu này cho hai vị Tổng Giám đốc ký tên, mới có thể điều động tiền bạc và xin địa điểm. Nhanh chóng làm chuyện này cho xong đi.”“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn nhìn phần tài liệu cau mày không vui ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Khả Hinh lập tức bật cười, liền vội vàng tiến lên, nhận lấy tập tài liệu, nói “Vâng! Chuyện này để tôi đi làm!”“Cô chỉ có ba ngày! ! Thử dựa vào chính mình, dùng cái đầu nhỏ thông minh của cô, làm một chút chuyện cho tôi xem!” Vitas đã cúi xuống, chăm chú xem tài liệu.“Vâng! !” Đường Khả Hinh chỉ đành phải ôm tài liệu, cười miễn cưỡng nhận lấy tài liệu, gật đầu nói “Để tôi đi làm! !” Editor Ngày Đẹp TươiToàn bộ nhà hát, thanh âm kéo dài không ngừng vang lên, mà khán giả Trung Quốc cùng phóng viên đều sợ đến sắc mặt trắng bệch, Nhã Tuệ càng nắm chặt trang phục, dựa sát vào Trần Mạn Hồng, sợ đến tim gan run rẩy!Các hầu rượu và các vị giám khảo cùng nghiêm túc nhìn cô, làm sai ba lần, căn bản không cần sách vở ghi lại, Tưởng Thiên Lỗi cùng Bác Dịch khẩn trương nhìn về phía Đường Khả Hinh!Đường Khả Hinh cầm thực đơn trong tay, tim như bị nện một chùy mạnh, xác thực cô quá thiếu kinh nghiệm trong những trận thi đấu lớn, đây cũng là phần Vitas vô cùng lo lắng! Não cô dường như bấn loạn, nhìn về phía chai rượu sherry vỡ trên mặt đất kia, ngửi mùi rượu nhẹ nhàng kia, có chút nghi hoặc tạm ngừng lại, quả nhiên, Hách Lệ tức khắc cầm văn kiện trong tay, mỉm cười đi về phía Đường Khả Hinh, mềm giọng nói “Đường Khả Hinh tiểu thư, cô không sao chứ? Có thể tiếp tục hầu rượu chứ?”Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Hách Lệ, hai tròng mắt chợt lóe, cấp tốc khôi phục vẻ bình tĩnh của mình, mặt ôn nhu tươi cười, gật đầu, nói “Có thể! “Cô nói cho hết lời, liền phân phó quản lý quầy bar, quét sạch mảnh vỡ trong phòng Lệ lại vào lúc này mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh nói “Chai rượu sherry này đến từ Tây Ban Nha, là rượu của William tiên sinh bàn số ba, ngài ấy gọi điện thoại đến phòng ăn đặt trước, đã phân phó nhân viên phục vụ phòng ăn ướp lạnh rượu sherry trước một chút! Bây giờ... Chai này rượu sherry bị rơi vỡ, xin mời tuyển thủ Đường Khả Hinh một lần nữa sau khi chọn một chai rượu sherry ướp lạnh giống y như đúc, đưa đến trước bàn ăn!”Đường Khả Hinh lên tiếng trả lời, tức khắc cúi đầu, nhìn nhân viên phục vụ lúc thu dọn mảnh vỡ rượu sherry, phát hiện ra nhãn hiệu rượu trên chai đã theo dịch rượu tràn ra mà mất đi! Đây đã được chuẩn bị từ trước rồi! Mặt cô tức khắc bộc lộ sự nhu hòa bình tĩnh, dưới con mặt chăm chú cùng khẩn trương quan sát của mọi người, cô hơi khom người, cầm lên một khối thủy tinh chai, đưa tới mũi ngửi ngửi, rượu sherry là loại rượu nho kinh điển nhất của Tây Ban Nha, từng thịnh hành ở Anh quốc, được đặt tên của hoàng tử, Shakespeare còn từng mệnh danh loại rượu này là ánh mặt trời của Tây Ban Nha, được lên men bởi những hương vị đặc thù, hương hoa hồng, xạ hương cùng ủ chung với nho mà thành, ban ngày phơi dưới ánh nắng mặt trời, buổi tối dùng vải bạt đắp kín, đây là phương pháp sáng tạo độc đáo của Tây Ban Nha giúp hàm lượng của nho! Rượu sherry của Tây Ban Nha, sau khi ướp lạnh, trong mùi vị nhu hòa mang theo mùi vị rõ rệt của vi sinh vật, đó là rượu sherry lắng đọng trong quá trình tạo cặn, hương khí kết tủa được sản sinh do sự tăng thêm máu của trâu đực và lòng trắng trứng, đây là một chai rượu sherry trẻ tuổi!!Đường Khả Hinh trực tiếp đứng lên, mặt bộc lộ thần sắc ngưng trọng, cất bước đi về phía trước giá rượu, đi qua các dịch rượu trắng của các quốc gia trên thế giới...Lúc này, Alex cùng Gosedon đã đi về phía trước bàn ăn mà họ sẽ hầu rượu, cùng khách mỉm cười và nhiệt tình nói chuyện, nhất là Gosedon, anh là điển hình của mỹ thực gia, hướng về phía quý khách giới thiệu món ăn cùng rượu phòng ăn mà chính mình vừa được xem thoáng qua, vị khách nổi tiếng nhắm thẳng vào món ăn nổi tiếng của Bắc Kinh, vịt quay Trung Quốc...Gosedon hơi giật giả toàn hội trường bao gồm cả các vị giám khảo lập tức nở nụ cười...Đầu bếp Trung Quốc - Giản Sâm ở giữa màn hình lớn, tức khắc cầm vịt quay do nhân viên nuôi 60 ngày, đặt trên thớt, dùng đao pháp nhanh nhẹn, nhanh chóng cắt miếng trên con vịt, ăn vịt quay Bắc Kinh đầu tiên phải ăn da vịt, lúc chấm đường trắng, vị càng giòn càng béo! Đầu bếp lại nhanh chóng đem vịt quay Bắc Kinh đã chặt ra xếp trên đĩa, chuẩn bị ở giữa một đĩa sứ lam khác, thêm trên mặt da, dưa chuột, hành cùng tương ngọt, lại thêm tỏi giã, bao quanh món ăn, càng cảm thấy cuộc sống thỏa mãn...Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa một đĩa vịt quay Bắc Kinh danh tiếng trong ngoài nước cho quan chủ khảo!Gosedon tức khắc mỉm cười, thập phần phong độ nhẹ nhàng nhiệt tình đứng cạnh quý khách, hướng về phía ông giải thích kỹ thuật nấu vịt quay Bắc Kinh, đầu tiên do nhân viên nuôi 50 tới 60 ngày, cắt miếng, nhất định phải mỏng, thậm chí lúc chấm đường trắng ăn, càng có một loại mùi vị không cách nào nói ra được! Mà tạo thành phong vị đặc thù của vịt quay Bắc Kinh chính là tương ngọt, lúc lấy tương ngọt chấm thịt vịt nướng ăn, tốt nhất phối hợp với Pinault Noir đến từ bờ tây biển Ella nước Mỹ!! Pinault Noir, tannic nhạt mà mềm mại, dịch rượu vì trung độ, hương vị quả anh đào nồng đậm hòa cùng mùi vịt nướng phát ra, thập phần nhu mỹ phối hợp cùng một chỗ!!Vị khách nghe, mỉm cười, nhìn về phía Gosedon hỏi lại “Tại sao là Pinault Noir vùng bờ tây nước Mỹ, trong mắt của tôi, Pinault Noir ở vùng Burgundy của Pháp danh tiếng thiên hạ, hơn nữa dư vị lại kéo dài!”“Đương nhiên, tiên sinh!” Gosedon khẽ nhếch tiếu ý nhìn về phía quý khách, lại ộ nhiệt tình giải thích nói “Pinault Noir của pháp, thập phần thích hợp một mình hoặc cùng tri kỹ ba năm uống, hoặc là phối hợp với món ăn Pháp đầy tinh tế mà nghệ thuật, nhưng không phải loại đất nào cũng nuôi trồng ra được giống nho như nhau, hương vị cũng khác nhau! Hương vị tương chấm vịt quay Bắc Kinh thập phần nồng đậm, nếu như phối hợp với giống nho Pinault đen vùng Burgundy quá nhiều, có thể sẽ không phát huy được hiệu quả tỏa sáng lẫn nhau, chúng ta biết rằng vùng bờ tây nước Mỹ là vùng điển hình của khí hậu biển, thổ nhưỡng giàu có cùng những khoáng vật trân quý, để cho giống nho Pinault của Pháp giảm đi chút ưu nhã mà trơn mềm, hương khí lại trực tiếp khiến cho người khác kinh hỉ!”Vị khách nghe nói đến đây, hơi nghĩ nghĩ...George phu nhân cùng David nhao nhao trầm mặc nhìn về phía Gosedon cùngvị khách...“Được rồi! Cứ việc nếm thử một chút!” Vị khách mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.“Được, xin chờ một chút!” Gosedon lập tức xoay người, thân hình mạnh mẽ nhiệt tình đi tới trước giá rượu, cầm lên một chai rượu năm 2006 đến từ trang trại rượu Ella, chỉ thấy anh tức khắc đem chai rượu đặt lên đối diện xe ăn, sau đó tươi cười nhiệt tình, tay phải nhẹ đỡ đế chai, hướng về phía vị khách tươi cười mở nhãn rượu, sau khi xác nhận không có nhầm dịch rượu, mới tức khắc từ trong túi mình lấy ra dụng cụ giải rượu thường dùng, xoay tròn năm vòng, nhanh chóng đâm vào bên trong nút rượu ————Alex đứng tại một bàn ăn khác, khí chất ưu nhã đúng mực, khiến cho nụ cười của anh, thập phần mang theo hơi thở quý tộc, lúc anh mỉm cười đứng trước mặt khách, thập phần kiên nhẫn lắng nghe yêu cầu của khách, hai tròng mắt anh gần như lóng lánh khiến tâm hồn người ta một phen khiếp sợ, làm người ta khó mà cưỡng lại trong bất luận dịch rượu hay món ăn nào, đều sẽ say như vậy... Khán giả nữ toàn hội trường, bao gồm George phu nhân nhìn anh lúc hầu rượu, đều cảm thấy là nhất màn đẹp mắt...Vị khách cũng không khỏi mặt bộc lộ tiếu ý nhìn Alex nói “Tôi đã từng trải qua một lần khó quên! Đó là thời gian sống bên bờ biển với những con hàu, tôm hùm, sò, cua hoàng đạo, hơn nữa tôi cũng rất yêu thích thưởng thức ẩm thực hải sản truyền thống, nắm bắt hương khí vi diệu nơi biển rộng, tôi nghĩ muốn mình hưởng thụ mỹ vị hải sản khi đó, cả người tôi cảm giác như nằm cùng tảo biển và cua ở trên giường...”Alex nghe nói, liền tức khắc gọi nhân viên phục vụ đến, cùng bếp trưởng nói một tiếng, lúc nấu hải sản, tránh cho thêm chanh và dấm chua thường dùng ướp hải sản, sau đó anh lại nhanh chóng lựa chọn một chai rượu nho Provence màu hồng khiến người ta bất ngờ cho vị khách này, lúc anh vừa hướng về phía vị khách biểu diễn ký hiệu rượu nho, vừa mỉm cười mà nhẫn nại giải thích “Món ăn đơn giản nhất thường có hương vị chân thực nhất, thưởng thức món ngon vùng bờ biển, hải sản đa số là bạch tuộc, ăn sống, hoặc chấm tương, nhất là thời gian nghỉ mát hưởng thụ gió biển tuyệt vời đến vậy, tôi chọn cho ngài một giá cả tương đối thích hợp, loại rượu nho màu hồng này không hề là gánh nặng hóa đơn với ngài! Lúc tannic của rượu tháp phối hợp với hải sản, không chỉ tăng thêm mùi vị hải sản, thậm chí sẽ làm hải sản có một loại cảm giác kim chúc, mà nho và rượu vang trắng, xưa nay nổi tiếng nhẵn nhụi nhu hòa, phối hợp với thịt hải sản sẽ càng thơm ngon và thích hợp hơn. Nhưng ngài nhẫn mạnh đã từng nghỉ ngơi ở ven biển, đoán chừng là vùng biển Shakespear Biarritz, Saint - Malo, nơi đó hải sản có một loại hương vị quả phỉ một cách rõ ràng, thịt mềm mại lại càng tiên mỹ nhu hòa, tôi đề cử loại rượu nho màu hồng Provence này, nó đến từ vùng ven biển xanh thẳm thật dài, gió vùng biển mang theo vị mặn, thổi lất phất vào từng quả nho mang theo hương khí của quả mâm xôi và dưa hấu, sau khi ướp lạnh, càng tươi mát ngon miệng, dẫn dắt người ta nhanh chóng chìm vào trong ký ức những ngày hè!!”Một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên!Các vị giám khảo cùng George phu nhân cũng nhao nhao tỏ vẻ tán đồng mỉm cười gật gật đầu...Tưởng Thiên Lỗi làm khách ở bàn thứ ba, nhìn thời gian đã qua mười phút, anh hơi có vẻ khẩn trương quay đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh bên kia...Đường Khả Hinh cũng vào lúc này, mới chọn lựa ra được chai rượu sherry giống chai kia như đúc, nó đến từ một rượu trang trẻ tuổi Gonzalez!! Rượu sherry, hương khí cũng nồng nhiệt sôi nổi như một người đàn ông dũng cảm! Với loại lâu năm, nó có thể uống ở nhiệt độ phòng, mà rượu sherry trẻ tuổi muốn uống phải thêm đá hoặc trải qua ướp lạnh, hơn nữa tất cả ly dành cho rượu sherry, sau khi tiếp xúc với không khí, tạo thành nguyên nhân gây oxy hóa sướm, cho nên ly đựng nó chỉ có ba ounce! Lúc cô chọn xong rượu sherry và ly đặt trên xe ăn, lại cũng không lợi dụng nhiệt độ của thùng ướp lạnh, mà là tay phải cầm thân chai, tay phải lại áp sát trên khối băng trong thùng, bắt đầu nhanh chóng xoay tròn ————Mấy vị giám khảo, trầm mặc nhìn về phía phương pháp ướp lạnh nhanh của Đường Khả Hinh, là lợi dụng sự ma sát giữa thân chai và dịch rượu bên trong, nhanh chóng tăng nhiệt, đây đúng là phương pháp ướp lạnh hữu hiệu rất nhanh giảm bớt thời gian!!William, vị khách chỉ điểm rượu sherry kia, mặt bộc lộ vẻ nghiêm túc, nhìn về phía Đường Khả Hinh đứng đầu bên kia động tác nhanh chóng như vậy, vẫn không có tư thái ra gặp khách, ông lập tức ném khăn ăn, thập phần tức giận đứng lên, nói thẳng “Tôi ngồi ở trên bàn ăn hơn mười phút, thế nhưng loại rượu sherry ướp lạnh mà tôi yêu cầu vẫn chưa đưa tới, bởi vậy có thể thấy thái độ phục vụ cùng nhân viên phục vụ phòng ăn không có đủ tố chất đúng giờ cùng chuyên nghiệp!!!”Lời này vừa nói ra, toàn bộ người trong sân khấu, mặt đều biến sắc!!Đường Khả Hinh lúc đang xoay tròn chai rượu, nghe thấy tiếng nói chuyện này, cô nhanh chóng ngẩng đầu, hơi giật mình nhìn về phía William!!

hào môn tranh đấu